shī sān bǎi sān shǒu yī wǔ jiǔ
诗三百三首 一五九 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 寒山 (hán shān)

我见世间人,堂堂好仪相。
不报父母恩,方寸底模样。
欠负他人钱,蹄穿始惆怅。
个个惜妻儿,爷娘不供养。
兄弟似冤家,心中长怅怏。
忆昔少年时,求神愿成长。
今为不孝子,世间多此样。
买肉自家噇,抹觜道我畅。
自逞说喽罗,聪明无益当。
牛头努目瞋,出去始时曏。
择佛烧好香,拣僧归供养。
罗汉门前乞,趂却闲和尚。
不悟无为人,从来无相状。
封疏请名僧,䞋钱两三样。
云光好法师,安角在头上。
汝无平等心,圣贤俱不降。
凡圣皆混然,劝君休取相。
我法妙难思,天龙尽回向。
我今稽首礼,无上法中王。
慈悲大喜舍,名称满十方。
衆生作依怙,智慧身金刚。
顶礼无所着,我师大法王。

仄仄仄○平,平平仄平○。
仄仄仄仄平,平仄仄平仄。
仄仄平平○,平○仄平仄。
仄仄仄○平,平平仄仄仄。
平仄仄平平,平○○仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄○平仄仄。
仄仄仄平平,仄○仄仄仄。
仄仄仄?平,平平平仄○。
平平仄仄平,仄仄仄平仄。
仄仄○仄平,仄平平仄仄。
平仄平平仄,仄仄平○仄。
仄仄平平平,○平平○仄。
○○仄平平,○○仄○仄。
平平仄仄平,平仄仄平仄。
仄平平仄平,仄平平仄○。
平仄平仄平,仄平平仄○。
仄仄仄○○,平平仄平仄。
仄平平仄仄,平仄仄○○。
平平仄仄仄,平○仄仄平。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,仄平仄仄○。

wǒ jiàn shì jiān rén , táng táng hǎo yí xiāng 。
bù bào fù mǔ ēn , fāng cùn dǐ mú yàng 。
qiàn fù tā rén qián , tí chuān shǐ chóu chàng 。
gè gè xī qī ér , yé niáng bù gòng yǎng 。
xiōng dì sì yuān jiā , xīn zhōng cháng chàng yàng 。
yì xī shào nián shí , qiú shén yuàn chéng zhǎng 。
jīn wèi bù xiào zǐ , shì jiān duō cǐ yàng 。
mǎi ròu zì jiā chuáng , mǒ zī dào wǒ chàng 。
zì chěng shuō lou luó , cōng míng wú yì dāng 。
niú tóu nǔ mù chēn , chū qù shǐ shí xiàng 。
zé fó shāo hǎo xiāng , jiǎn sēng guī gòng yǎng 。
luó hàn mén qián qǐ , chèn què xián hé shàng 。
bù wù wú wéi rén , cóng lái wú xiāng zhuàng 。
fēng shū qǐng míng sēng , 䞋 qián liǎng sān yàng 。
yún guāng hǎo fǎ shī , ān jiǎo zài tóu shàng 。
rǔ wú píng děng xīn , shèng xián jù bù jiàng 。
fán shèng jiē hùn rán , quàn jūn xiū qǔ xiāng 。
wǒ fǎ miào nán sī , tiān lóng jìn huí xiàng 。
wǒ jīn qǐ shǒu lǐ , wú shàng fǎ zhōng wáng 。
cí bēi dà xǐ shè , míng chēng mǎn shí fāng 。
zhòng shēng zuò yī hù , zhì huì shēn jīn gāng 。
dǐng lǐ wú suǒ zhe , wǒ shī dà fǎ wáng 。

动物

詩三百三首 一五九

—— 寒山

我見世間人,堂堂好儀相。
不報父母恩,方寸底模樣。
欠負他人錢,蹄穿始惆悵。
箇箇惜妻兒,爺孃不供養。
兄弟似冤家,心中長悵怏。
憶昔少年時,求神願成長。
今爲不孝子,世間多此樣。
買肉自家噇,抹觜道我暢。
自逞說嘍囉,聰明無益當。
牛頭努目瞋,出去始時曏。
擇佛燒好香,揀僧歸供養。
羅漢門前乞,趂却閑和尚。
不悟無爲人,從來無相狀。
封疏請名僧,䞋錢兩三樣。
雲光好法師,安角在頭上。
汝無平等心,聖賢俱不降。
凡聖皆混然,勸君休取相。
我法妙難思,天龍盡迴向。
我今稽首禮,無上法中王。
慈悲大喜捨,名稱滿十方。
衆生作依怙,智慧身金剛。
頂禮無所著,我師大法王。

仄仄仄○平,平平仄平○。
仄仄仄仄平,平仄仄平仄。
仄仄平平○,平○仄平仄。
仄仄仄○平,平平仄仄仄。
平仄仄平平,平○○仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄○平仄仄。
仄仄仄平平,仄○仄仄仄。
仄仄仄?平,平平平仄○。
平平仄仄平,仄仄仄平仄。
仄仄○仄平,仄平平仄仄。
平仄平平仄,仄仄平○仄。
仄仄平平平,○平平○仄。
○○仄平平,○○仄○仄。
平平仄仄平,平仄仄平仄。
仄平平仄平,仄平平仄○。
平仄平仄平,仄平平仄○。
仄仄仄○○,平平仄平仄。
仄平平仄仄,平仄仄○○。
平平仄仄仄,平○仄仄平。
仄平仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,仄平仄仄○。

wǒ jiàn shì jiān rén , táng táng hǎo yí xiāng 。
bù bào fù mǔ ēn , fāng cùn dǐ mú yàng 。
qiàn fù tā rén qián , tí chuān shǐ chóu chàng 。
gè gè xī qī ér , yé niáng bù gòng yǎng 。
xiōng dì sì yuān jiā , xīn zhōng cháng chàng yàng 。
yì xī shào nián shí , qiú shén yuàn chéng zhǎng 。
jīn wèi bù xiào zǐ , shì jiān duō cǐ yàng 。
mǎi ròu zì jiā chuáng , mǒ zī dào wǒ chàng 。
zì chěng shuō lou luó , cōng míng wú yì dāng 。
niú tóu nǔ mù chēn , chū qù shǐ shí xiàng 。
zé fó shāo hǎo xiāng , jiǎn sēng guī gòng yǎng 。
luó hàn mén qián qǐ , chèn què xián hé shàng 。
bù wù wú wéi rén , cóng lái wú xiāng zhuàng 。
fēng shū qǐng míng sēng , 䞋 qián liǎng sān yàng 。
yún guāng hǎo fǎ shī , ān jiǎo zài tóu shàng 。
rǔ wú píng děng xīn , shèng xián jù bù jiàng 。
fán shèng jiē hùn rán , quàn jūn xiū qǔ xiāng 。
wǒ fǎ miào nán sī , tiān lóng jìn huí xiàng 。
wǒ jīn qǐ shǒu lǐ , wú shàng fǎ zhōng wáng 。
cí bēi dà xǐ shè , míng chēng mǎn shí fāng 。
zhòng shēng zuò yī hù , zhì huì shēn jīn gāng 。
dǐng lǐ wú suǒ zhe , wǒ shī dà fǎ wáng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
我见世间的人,庄严端庄,容貌优美。
却不报答父母的恩情,心底只剩下底子。
欠债于他人,直到蹄子穿破才感到悔怅。
个个珍惜妻子儿女,却不供养爷娘。
兄弟间似乎有着冤家般的矛盾,心中长时间的忧郁。
回忆起年少时求神祈福的经历,盼望能成长起来。
如今却成了不孝顺的子弟,世间多有此类人。
买肉自家剁细,擦着嘴巴道我尽兴。
自诩聪明的说话,却对智慧毫无益处。
牛头仰天,怒目瞪视,出门才刚开始后悔。
选择佛教烧上香,挑选僧人供养。
在罗汉面前乞讨,却赶走了懒散的和尚。
不明白无为的人,从来没有相似的形态。
上书奏请名僧,竟然只有几两银子。
法力高强的云光大师,安然坐在高位上。
你没有平等的心,圣贤都不会降临。
凡圣皆混然无形,劝你不要执着相像。
我的法门妙不可思议,天龙都向我回向。
我现在虔诚地行礼,向无上法王致敬。
慈悲大欢喜的施舍,名字遍布十方。
众生依靠着我,智慧体现为金刚之身。
顶礼时没有任何执着,我的师父是大法王。

赏析:
这首诗以直白清丽的语言表达了作者寒山对世间人情冷暖和人生悲欢的深刻感受。诗人直接点出了人们对父母恩情的忽视和不孝的现状,以及对人情、金钱、家庭关系的种种困扰和矛盾。表现出一种对现实的深沉思索和忧虑,诗人以自己的亲身经历,提醒人们要珍惜亲情,不负他人,不要迷失于世俗的陷阱,要抱持宽广的胸怀和平等的心态去看待这个世界。
标签:
人生百态,反思社会

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

为您找到寒山写的《诗三百三首》系列:

本文作者寒山介绍:🔈

寒山,不知何许人,居天台唐兴县寒岩。时往还国清寺,以桦皮爲冠,布裘弊履,或长廊唱咏,或村墅歌啸,人莫识之。闾丘胤宦丹丘,临行,遇丰干师,言从天台来,闾丘问彼地有何贤堪师。师曰:“寒山文殊,拾得普贤,在国清寺库院厨中着火。”闾丘到官三日,亲往寺中,见二人,便礼拜。二人大笑曰:“丰干饶舌,饶舌,阿弥不识,礼我何爲?”即走出寺,归寒岩,寒山子入穴而去,其穴自合。尝於竹木石壁书诗,幷村墅屋壁所写文句三百余首。今编诗一卷。 查看更多>>

寒山的诗:

相关诗词: