xíng lù nán
行路难 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 李颀 (lǐ qí)

汉家名臣杨德祖,四代五公享茅土。
父子兄弟绾银黄,跃马鸣珂朝建章。
火浣单衣绣方领,茱萸锦带玉盘囊。
宾客填街复满座,片言出口生辉光。
世人逐势争奔走,沥胆堕肝惟恐後。
当时一顾登青云,自谓生死长随君。
一朝谢病还乡里,穷巷苍苔绝知己。
秋风落叶闭重门,昨日论交竟谁是。
薄俗嗟嗟难重陈,深山麋鹿可为邻。
鲁连所以蹈东海,古往今来称达人。

仄平平平平仄仄,仄仄仄平仄平仄。
仄仄平仄仄平平,仄仄平平平仄平。
仄仄平○仄平仄,平平仄仄仄平平。
平仄○平仄仄仄,仄平仄仄平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄○平平仄仄。
○平仄仄平平平,仄仄平仄○平平。
仄平仄仄平平仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄仄○平,仄仄○平仄平仄。
仄仄平平○○平,○平平仄仄平平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄平。

hàn jiā míng chén yáng dé zǔ , sì dài wǔ gōng xiǎng máo tǔ 。
fù zǐ xiōng dì wǎn yín huáng , yuè mǎ míng kē cháo jiàn zhāng 。
huǒ huàn dān yī xiù fāng lǐng , zhū yú jǐn dài yù pán náng 。
bīn kè tián jiē fù mǎn zuò , piàn yán chū kǒu shēng huī guāng 。
shì rén zhú shì zhēng bēn zǒu , lì dǎn duò gān wéi kǒng hòu 。
dāng shí yī gù dēng qīng yún , zì wèi shēng sǐ cháng suí jūn 。
yī cháo xiè bìng huán xiāng lǐ , qióng xiàng cāng tái jué zhī jǐ 。
qiū fēng luò yè bì chóng mén , zuó rì lùn jiāo jìng shuí shì 。
báo sú jiē jiē nán chóng chén , shēn shān mí lù kě wèi lín 。
lǔ lián suǒ yǐ dǎo dōng hǎi , gǔ wǎng jīn lái chēng dá rén 。

行路難

—— 李頎

漢家名臣楊德祖,四代五公享茅土。
父子兄弟綰銀黃,躍馬鳴珂朝建章。
火浣單衣繡方領,茱萸錦帶玉盤囊。
賓客填街復滿座,片言出口生輝光。
世人逐勢爭奔走,瀝膽墮肝惟恐後。
當時一顧登青雲,自謂生死長隨君。
一朝謝病還鄉里,窮巷蒼苔絕知己。
秋風落葉閉重門,昨日論交竟誰是。
薄俗嗟嗟難重陳,深山麋鹿可爲鄰。
魯連所以蹈東海,古往今來稱達人。

仄平平平平仄仄,仄仄仄平仄平仄。
仄仄平仄仄平平,仄仄平平平仄平。
仄仄平○仄平仄,平平仄仄仄平平。
平仄○平仄仄仄,仄平仄仄平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄○平平仄仄。
○平仄仄平平平,仄仄平仄○平平。
仄平仄仄平平仄,平仄○平仄平仄。
平平仄仄仄○平,仄仄○平仄平仄。
仄仄平平○○平,○平平仄仄平平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄平。

hàn jiā míng chén yáng dé zǔ , sì dài wǔ gōng xiǎng máo tǔ 。
fù zǐ xiōng dì wǎn yín huáng , yuè mǎ míng kē cháo jiàn zhāng 。
huǒ huàn dān yī xiù fāng lǐng , zhū yú jǐn dài yù pán náng 。
bīn kè tián jiē fù mǎn zuò , piàn yán chū kǒu shēng huī guāng 。
shì rén zhú shì zhēng bēn zǒu , lì dǎn duò gān wéi kǒng hòu 。
dāng shí yī gù dēng qīng yún , zì wèi shēng sǐ cháng suí jūn 。
yī cháo xiè bìng huán xiāng lǐ , qióng xiàng cāng tái jué zhī jǐ 。
qiū fēng luò yè bì chóng mén , zuó rì lùn jiāo jìng shuí shì 。
báo sú jiē jiē nán chóng chén , shēn shān mí lù kě wèi lín 。
lǔ lián suǒ yǐ dǎo dōng hǎi , gǔ wǎng jīn lái chēng dá rén 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
汉朝有一位名臣叫杨德祖,他的父亲、儿子、兄弟都受封为公,享受茅土之尊。他们身着华丽的黄银绣衣,骑着鸣珂跃马,早上就去朝廷建设国家。他们穿着火浣单的衣服,领子上绣着方形图案,腰间佩戴茱萸锦带,手中拿着玉盘囊。他们的宾客填满了街道,每一句话都能闪耀出辉煌光彩。

世人争相追逐权势,忙碌奔走,生怕被人落后。杨德祖一眼看穿了这一切,登上青云之上,自以为生死长久地跟随君主。然而,他一病不起后,归还乡里,发现贫穷的巷子上苍苔丛生,再也找不到真心的朋友。

秋风吹落了叶子,他孤独地关上了重重门户,回忆起昨天的交情,不知道谁才是真正的朋友。这世上浅薄的人们只会空洞地叹息,而深山中的麋鹿却成为了他唯一的邻居。鲁连之所以被人们称为达人,是因为他追随东海,历史长河中古往今来都有人赞颂他的名字。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

还为您找到 31 首名为《行路难》的诗:

本文作者李颀介绍:🔈

李颀,东川人,家於颍阳。擢开元十三年进士第,官新乡尉。集一卷,今编诗三卷。 查看更多>>

李颀的诗:

相关诗词: