sòng liù shí èr shǒu wǔ
颂六十二首 五 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 道世 (dào shì)

玄亮吐清气,神响彻幽笼(一作「聋」)。
登台发春咏,高兴避希(一作「希避」)踪。
乘虚感灵觉,鱼(一作「渔」)山振思童。
摹写天歌梵,冀布法音同。
哀婉(一作「忘高」)故不下,飘(一作「颻」)扬数仞中。
比丘歌声呗,人畜振心钟。
斯由畅玄句,即感鴈游空。
神朝(一作「期」)发筌悟,豁尔自灵通。
(见同书同卷《呗赞部》。
注一作者,为《法苑珠林》卷五十《呗赞篇·音乐部》之异文。
)。

平仄仄平仄,平仄仄平○?仄仄?平??。
平平仄平仄,平○仄平?仄仄?平仄??平。
○平仄平仄,平?仄仄?平??平仄○平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平仄?仄仄?仄平??仄仄仄,平?仄仄?平??○仄仄○。
仄平平平仄,平仄仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平○。
平平?仄仄?○??仄平仄,仄仄仄平平。
?仄平平平仄仄仄仄。
仄仄仄仄,平仄仄平平仄仄仄仄仄平?平仄仄平仄平。
?。

xuán liàng tǔ qīng qì , shén xiǎng chè yōu lóng ( yī zuò 「 lóng 」 ) 。
dēng tái fā chūn yǒng , gāo xìng bì xī ( yī zuò 「 xī bì 」 ) zōng 。
chéng xū gǎn líng jué , yú ( yī zuò 「 yú 」 ) shān zhèn sī tóng 。
mó xiě tiān gē fàn , jì bù fǎ yīn tóng 。
āi wǎn ( yī zuò 「 wàng gāo 」 ) gù bù xià , piāo ( yī zuò 「 yáo 」 ) yáng shù rèn zhōng 。
bǐ qiū gē shēng bài , rén chù zhèn xīn zhōng 。
sī yóu chàng xuán jù , jí gǎn yàn yóu kōng 。
shén cháo ( yī zuò 「 qī 」 ) fā quán wù , huō ěr zì líng tōng 。
( jiàn tóng shū tóng juàn 《 bài zàn bù 》 。
zhù yī zuò zhě , wèi 《 fǎ yuàn zhū lín 》 juàn wǔ shí 《 bài zàn piān · yīn yuè bù 》 zhī yì wén 。
) 。

頌六十二首 五

—— 道世

玄亮吐清氣,神響徹幽籠(一作「聾」)。
登臺發春詠,高興避希(一作「希避」)蹤。
乘虛感靈覺,魚(一作「漁」)山振思童。
摹寫天歌梵,冀布法音同。
哀婉(一作「忘高」)故不下,飄(一作「颻」)颺數仞中。
比丘歌聲唄,人畜振心鐘。
斯由暢玄句,即感鴈遊空。
神朝(一作「期」)發筌悟,豁爾自靈通。
(見同書同卷《唄贊部》。
注一作者,爲《法苑珠林》卷五十《唄讚篇·音樂部》之異文。
)。

平仄仄平仄,平仄仄平○?仄仄?平??。
平平仄平仄,平○仄平?仄仄?平仄??平。
○平仄平仄,平?仄仄?平??平仄○平。
平仄平平仄,仄仄仄平平。
平仄?仄仄?仄平??仄仄仄,平?仄仄?平??○仄仄○。
仄平平平仄,平仄仄平平。
平平仄平仄,仄仄仄平○。
平平?仄仄?○??仄平仄,仄仄仄平平。
?仄平平平仄仄仄仄。
仄仄仄仄,平仄仄平平仄仄仄仄仄平?平仄仄平仄平。
?。

xuán liàng tǔ qīng qì , shén xiǎng chè yōu lóng ( yī zuò 「 lóng 」 ) 。
dēng tái fā chūn yǒng , gāo xìng bì xī ( yī zuò 「 xī bì 」 ) zōng 。
chéng xū gǎn líng jué , yú ( yī zuò 「 yú 」 ) shān zhèn sī tóng 。
mó xiě tiān gē fàn , jì bù fǎ yīn tóng 。
āi wǎn ( yī zuò 「 wàng gāo 」 ) gù bù xià , piāo ( yī zuò 「 yáo 」 ) yáng shù rèn zhōng 。
bǐ qiū gē shēng bài , rén chù zhèn xīn zhōng 。
sī yóu chàng xuán jù , jí gǎn yàn yóu kōng 。
shén cháo ( yī zuò 「 qī 」 ) fā quán wù , huō ěr zì líng tōng 。
( jiàn tóng shū tóng juàn 《 bài zàn bù 》 。
zhù yī zuò zhě , wèi 《 fǎ yuàn zhū lín 》 juàn wǔ shí 《 bài zàn piān · yīn yuè bù 》 zhī yì wén 。
) 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
玄亮吐出清气,神响彻幽静之地(另一版本作"聋")。
登上舞台,发出春天的歌咏,高兴地避开难寻的足迹(另一版本作"希避")。
乘虚而感知灵敏,像渔山振动着思童之心。
摹写天上梵音之歌,希望能传播法音于众生之间。
哀婉的歌声不停,飘扬在几仞高空之中。
比丘们的歌声激荡着人类和动物内心深处的钟情。
这些诗句畅快地表达了玄妙的意境,即使感受到大雁自由翱翔的空旷。
神圣的朝晨发出灵光的领悟,豁然开朗,自然灵通。
(这篇文章见于同一卷册《呗赞部》中。
注解中提到的作者,来自《法苑珠林》卷五十《呗赞篇·音乐部》的异文。
)。



总结:

这篇古文通过描述玄妙的景象,以及诗人对春天和音乐的歌颂,表达了对自然与心灵的领悟和感悟。同时,诗人也表达了对法音传播和心灵自由的祝愿。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

为您找到道世写的《颂六十二首》系列:

本文作者道世介绍:🔈

道世,俗姓韩,字玄恽,伊阙人。後避太宗讳以字行。年十二出家,显庆中诏居京师西明寺。所着有《法苑珠林》、《诸经要集》、《四分律讨要》、《金刚经集注》等。卒於总章元年後。一云弘道元年卒。诗六十二首。(《全唐诗》无道世诗,传据《宋高僧传》卷四、《释氏疑年录》卷四) 查看更多>>

道世的诗:

相关诗词: