bēi lái xíng kū shí qǐ zhí fāng
悲来行哭石起职方 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 晁补之 (cháo bǔ zhī)

悲来乎石君,吾何悲夫,斯人婉兮河之津。
厖眉白面照青春,朱绂斯煌映路尘。
翩翩者骥银鞍新,东来奇意安所伸,大野既潴唯赤坟。
谷垂颖,麻敷芬,亡逋来复瓦鳞鳞,高堂击鲜会衆宾。
宾起舞,君欣欣,何人末至居客右,西郭之一儒迂且贫。
迂且贫,自隗始,能招剧辛致乐毅,四方游士争来奔。
户内光仪亦可论,大息拖缙绅。
中息气氤氲,小息秀眉目,天上青秋云。
朱旗画舸长堤曲,去时箫鼓黄尘覆。
无复当年子産归,至今人作婴儿哭。
西郭之一儒,无事门生苔,久雨足不行官街。
常时门前车马客,旧雨自来新不来。
听我陈,张叔卿,孔巢父,皆隠沦,无人汲引长饥辛。
日午不出开衡门,前侯後相安敢论,忧杀口间纵理纹。
长恸吾邦对遗迹,耿耿一心谁我识。
徐君已死剑不忘,心已许君那复惜。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

bēi lái hū shí jūn , wú hé bēi fū , sī rén wǎn xī hé zhī jīn 。
máng méi bái miàn zhào qīng chūn , zhū fú sī huáng yìng lù chén 。
piān piān zhě jì yín ān xīn , dōng lái qí yì ān suǒ shēn , dà yě jì zhū wéi chì fén 。
gǔ chuí yǐng , má fū fēn , wáng bū lái fù wǎ lín lín , gāo táng jī xiān huì zhòng bīn 。
bīn qǐ wǔ , jūn xīn xīn , hé rén mò zhì jū kè yòu , xī guō zhī yī rú yū qiě pín 。
yū qiě pín , zì wěi shǐ , néng zhāo jù xīn zhì lè yì , sì fāng yóu shì zhēng lái bēn 。
hù nèi guāng yí yì kě lùn , dà xī tuō jìn shēn 。
zhōng xī qì yīn yūn , xiǎo xī xiù méi mù , tiān shàng qīng qiū yún 。
zhū qí huà gě cháng dī qū , qù shí xiāo gǔ huáng chén fù 。
wú fù dāng nián zǐ chǎn guī , zhì jīn rén zuò yīng ér kū 。
xī guō zhī yī rú , wú shì mén shēng tái , jiǔ yǔ zú bù xíng guān jiē 。
cháng shí mén qián chē mǎ kè , jiù yǔ zì lái xīn bù lái 。
tīng wǒ chén , zhāng shū qīng , kǒng cháo fù , jiē yǐn lún , wú rén jí yǐn cháng jī xīn 。
rì wǔ bù chū kāi héng mén , qián hóu hòu xiāng ān gǎn lùn , yōu shā kǒu jiān zòng lǐ wén 。
cháng tòng wú bāng duì yí jì , gěng gěng yī xīn shuí wǒ shí 。
xú jūn yǐ sǐ jiàn bù wàng , xīn yǐ xǔ jūn nà fù xī 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
悲哀之情涌上心头,为何悲伤?此人姿态优美,如同河川之津。
他浓眉白面,照亮青春,朱绂衣袍映着尘土。
他身姿高贵,骑着银鞍崭新的骏马,东方而来,异乡奇遇安在?他将大野收拢成潴水之地,唯有赤土的坟墓独自屹立。
有谷垂颖,有麻敷芬,迷途的人归来,如同瓦片连连,高大的堂室里,击鼓欢迎宾客。
宾客起舞,君王欢喜,有谁未至而占据客人右手,那是西郭中一位既迂腐又贫困的儒生。
儒生迂腐而贫困,自隗始,他能招揽剧辛和乐毅这样的英才,四方游学的士人都争相前来奔赴。
大殿内的光彩仪态也可称道,至于那普通的绅士,衣着拖长拖短。
中等的衣袍氤氲,小家子气的衣袍秀丽,仿佛天上的青秋云彩。
朱红旗帜下的画船行驶在长堤弯曲处,过去的时光充斥着箫鼓的黄尘。
再也没有当年子产回归,至今只有人们为婴儿的哭声。
西郭中的一位儒生,门前早已无事,门前的学生已经长满青苔,久雨已淋得他不能行走在官街。
常常有车马客人在门前经过,旧雨时常自来,而新雨却久未降临。
请听我陈述,张叔卿,孔巢父,都隐居沦落,没有人为辛苦挨饿的他们汲引水源。
白天不出来开启衡门,前侯后相守护着,谁敢谈论他们的忧愁和死去的事。
长久的悲愤之情,看着国家的历史遗迹,心中愧疚不已,谁又能了解我的心情。
徐君已经逝去,剑虽在手却不能忘怀,内心已经托付给了君王,不再怀念旧时的情谊。

总结:这篇古文描写了一位高贵儒生的形象,他有着儒雅的仪态和才华横溢,而他所在的西郭却因种种原因而日渐衰落。文章中还提及了许多历史人物,他们隐居而不为世人所知,有着各自的遭遇和悲愤之情。整篇古文流转悲凉,抒发了作者对逝去岁月和忠诚之情的感慨。

赏析:: 这首诗《悲来行哭石起职方》是晁补之创作的作品,描写了诗人对逝去友人的深切哀悼以及对社会和时局的不满。整首诗分为多个部分,每部分都有不同的情感和主题。
首先,诗人表达了对逝去友人的哀思,称其为"石君",并借用了"悲来"的开篇,表现出深切的悲伤之情。诗人描述了石君的风采和仪表,以及他的才情和品德,这些都令人感到惋惜。整个诗篇透露出诗人对友人的怀念之情,以及对人生短暂和逝者不可复返的思考。
接着,诗人描述了一场盛大的宴会,许多宾客在高堂中欢聚,君主欣然参加。这部分体现了社交和宴会的喜悦,以及君主和臣民之间的和谐关系。这也突显了石君的卓越才情,吸引了众多宾客的赞叹和关注。
然后,诗人提到了西郭一位贫穷的儒生,他虽然贫困,但有着卓越的才华和高尚的品德。这部分反映了社会中贫富不均和人才被埋没的现实,以及对于才华横溢的人们的感慨。儒生的名字以及与其他历史名人的并列,也显示了他的崇高地位。
最后,诗人表达了对社会的不满和对时局的忧虑。他描述了社会的动荡和政治的腐败,以及人民的困苦。诗人以强烈的情感呼吁,希望有人能够改善这一困境,使国家重振雄风。
标签: 哀思、友情、社交、才华、社会不满、政治忧虑。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者晁补之介绍:🔈

晁补之(一○五三~一一一○),字无咎,号归来子,济州钜野(今山东巨野)人。神宗元丰二年(一○七九)进士,调澶州司户参军。召试学官,除北京国子监教授,迁太学正。哲宗元佑初,召试学士院,以秘阁校理通判扬州,迁知齐州。与黄庭坚等并称苏门四学士。绍圣元年(一○九四),坐党籍累贬监信州酒税。徽宗即位,召爲着作佐郎,擢吏部郎中。出知河中府,徙湖州、密州。崇宁间党论复起,奉祠禄居家,葺归来园,慕晋陶潜爲人。大观四年起知达州,改泗州,卒於任,年五十八。有《鸡肋集》七十卷。事见《柯山集拾遗》卷一二《晁无咎墓志铭》,《宋史》卷四四四有传。 晁补之诗,以明崇祯诗瘦阁仿宋刊本(藏北京图书馆)爲底本。校以明光泽堂抄本(... 查看更多>>

晁补之的诗:

晁补之的词:

相关诗词:

哭李别驾 (kū lǐ bié jià)

朝代:唐    作者: 顾况

故人行迹灭,秋草向南悲。
不欲频回步,孀妻正哭时。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

哭王几道职方三首 其二 (kū wáng jǐ dào zhí fāng sān shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 梅尧臣

我今过五十,万事日消磨。
熟识世间寡,故交泉下多。
叶秋知易陨,松耐竟如何。
尝亦悲前哲,荒坟野鼠窠。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

哭子十首 三 (kū zǐ shí shǒu sān)

朝代:唐    作者: 元稹

尔母溺情连夜哭,我身因事有时悲。
锺声欲绝东方动,便是寻常上学时。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

杂咏三首 其一 (zá yǒng sān shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 王安石

怀王自堕马,贾傅至死悲。
古人事一职,岂敢苟然为。
哭死非为生,吾心良不欺。
滔滔声利间,绦灌亦何知。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

哭笑鸟 (kū xiào niǎo)

朝代:宋    作者: 梅尧臣

日月转入地,星辰蔽重云。
夜色晦若漆,怪禽巢未焚。
其音哭且笑,哀乐讵能分。
方哭且笑时,曾莫有以羣。
哭为何所悲,笑为何所闻。
了不预人事,吉凶谁复云。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

哭亡将诗 (kū wáng jiāng shī)

朝代:唐    作者: 卢延让

自是碙砂发,非干骇石伤。
牒高身上职,盌大背边创。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

壬寅仲秋二十有五日哭东莱先生之墓 其四 (rén yín zhòng qiū èr shí yǒu wǔ rì kū dōng lái xiān shēng zhī mù qí sì)

朝代:宋    作者: 徐暄

四海瞻依一伟人,丘封嶪嶪木森森。
仰天恸哭悲风起,举世中和孰嗣音。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

哭盘石墓下 (kū pán shí mù xià)

朝代:宋    作者: 晁公遡

种木已大拱,今年初一过。
方持斗酒奠,其若下泉何。
寒日墟中淡,悲风冢上多。
一为知己恸,泪湿石盘沱。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

哭苏子美三首 其一 (kū sū zǐ měi sān shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 韩维

未起蛟龙卧,俄缠鵩鸟悲。
寝门号故友,繐帐哭孤儿。
业履归舆议,铭文愧绝辞。
沧浪亭下路,长负故人期。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。

动物

杂咏 (zá yǒng)

朝代:宋    作者: 林之奇

怀王自堕马,贾傅至死悲。
古人事一职,岂敢苟然为。
哭死非为生,吾心良不欺。
滔滔声利间,绦灌亦何知。

平平平仄平,平平平平,平平仄平平平平。
平平仄仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平平仄仄平平平,平平平仄平仄平,仄仄仄平仄仄○。
仄平仄,平平平,平平平仄仄平平,平平仄○仄仄平。
平仄仄,平平平,平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平○平。
平○平,仄○仄,平平仄平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄仄平平仄仄○,仄仄仄仄平。
○仄仄平平,仄仄仄平仄,平仄平平平。
平平仄仄○平仄,仄平平仄平平仄。
平仄○平仄仄平,仄平平仄平平仄。
平仄平仄平,平仄平平平,仄仄仄仄○平平。
平平平平平仄仄,仄仄仄平平仄平。
○仄平,○仄平,仄平仄,平仄平,平平仄仄○平平。
仄仄仄仄平平平,平平仄○平仄○,平仄仄○仄仄平。
○仄平平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
平平仄仄仄仄仄,平仄仄平仄仄仄。