dēng tài shì jué dǐng
登太室绝顶 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 吕本中 (lǚ běn zhōng)

生平仰嵩丘,今日上绝顶。
苍天不能高,星斗閟光景。
风云乍起伏,雷雨半苏醒。
下看飞鸟背,错乱松柏影。
神龙不深遁,偃蹇卧半岭。
旧闻飞石鬬,不受悬瀑梗。
大河东北流,渺渺黄数顷。
五更看日出,平地涌金饼。
谁能啜其华,夜气初未冷。
诸峰环而立,一一皆秀整。
中居此丈夫,衆象不得骋。
巍然万物表,独阅百代永。
同来有奇士,可得一笑领。
不用贮微言,区区吊箕颍。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

shēng píng yǎng sōng qiū , jīn rì shàng jué dǐng 。
cāng tiān bù néng gāo , xīng dòu bì guāng jǐng 。
fēng yún zhà qǐ fú , léi yǔ bàn sū xǐng 。
xià kàn fēi niǎo bèi , cuò luàn sōng bǎi yǐng 。
shén lóng bù shēn dùn , yǎn jiǎn wò bàn lǐng 。
jiù wén fēi shí dòu , bù shòu xuán pù gěng 。
dà hé dōng běi liú , miǎo miǎo huáng shù qǐng 。
wǔ gēng kàn rì chū , píng dì yǒng jīn bǐng 。
shuí néng chuò qí huá , yè qì chū wèi lěng 。
zhū fēng huán ér lì , yī yī jiē xiù zhěng 。
zhōng jū cǐ zhàng fū , zhòng xiàng bù dé chěng 。
wēi rán wàn wù biǎo , dú yuè bǎi dài yǒng 。
tóng lái yǒu qí shì , kě dé yī xiào lǐng 。
bù yòng zhù wēi yán , qū qū diào jī yǐng 。

动物

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
生平仰望嵩山的山峰,今日终于登上绝顶。
苍天再也不能再高了,星斗都被遮蔽了。
刚刚起伏的云彩,雷雨也半醒半醒。
从山顶向下望去,飞鸟的背影错乱,松柏的影子纷乱交错。
神龙虽然不再深藏,但依然蜿蜒盘旋卧在山的半腹。
从古传闻飞石争斗的场景,如今却不再有悬崖瀑布的急流。
大河东北流淌,广阔而黄色的土地绵延千顷。
在五更的时候看日出,阳光如金饼般涌出平地。
谁能领略这美景的华彩,夜气刚刚开始凉爽。
众多峰峦环绕而立,每一座都美丽秀整。
站在这里的丈夫,百姓景象都无法驰骋其中。
高山巍峨壮观,各自显现出百代的永恒。
同来的众奇士,相互交流欢笑领略着风景。
不用多言细节,只能深情地慨叹江河的壮丽。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者吕本中介绍:🔈

吕本中(一○八四~一一四五,据曾几《东莱先生诗集跋》、《建炎以来系年要录》卷一五四),字居仁,学者称东莱先生,开封(今属河南)人。幼以荫授承务郎。徽宗政和、宣和间,官济阴主簿、泰州士曹掾。宣和六年(一一二四),除枢密院编修。钦宗靖康元年(一一二六),迁职方员外郎。高宗绍兴六年(一一三六),召爲起居舍人,赐进士出身。八年,擢中书舍人,兼侍读,权直学士院。同年十月,因反对和议,罢职,提兴太平观。卒,谥文清。曾作《江西诗社宗派图》,後人亦将其附入江西诗派。有《东莱先生诗集》二十卷、《外集》三卷,及《紫微诗话》等。《宋史》卷三七六有传。 吕本中诗,前二十卷以宋乾道间沈度刻《东莱先生诗集》(《四部丛刊》... 查看更多>>

吕本中的诗:

吕本中的词:

相关诗词:

山居 二 (shān jū èr)

朝代:唐    作者: 郑遨

冥心栖太室,散发浸流泉。
采柏时逢麝,看云忽见山。
夏狂冲雨戏,春醉戴花眠。
绝顶登云望,东都一点烟。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

山居三首 二 (shān jū sān shǒu èr)

朝代:唐    作者: 杜光庭

冥心栖太室,散发浸流泉。
采柏时逢麝,看云忽见仙。
夏狂冲雨戏,春醉戴花眠。
绝顶登云望,东都一点烟。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

怀高东溪二首 其一 (huái gāo dōng xī èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 陈景肃

凿泉莫太深,太深井难汲。
登山莫太高,太高顶难立。
山顶仰可观,井渊俯可挹。
那知鸿鹄飞,海杳无消息。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

登云岩塔二绝 其一 (dēng yún yán tǎ èr jué qí yī)

朝代:宋    作者: 方万里

湖迥山明玉宇澄,浮图绝顶快高登。
天风吹我今宵梦,多在瑶台十二层。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

登慈恩绝顶有感 (dēng cí ēn jué dǐng yǒu gǎn)

朝代:宋    作者: 许月卿

为学平生不究源,未妨绝顶上慈恩。
塔高俯视群山小,江阔能容巨浪喧。
人每中登难脚力,谁於高处领天根。
须信平生为基址,基址牢时德业尊。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

登雁门山绝顶 (dēng yàn mén shān jué dǐng)

朝代:宋    作者: 朱庆朝

万丈仙山望欲寒,白云中断出栏干。
登登忽向峰头立,好与凡人地上看。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

登华顶峰 (dēng huá dǐng fēng)

朝代:宋    作者: 马珹

游山须览胜,八百里天台。
若不登华顶,浑如不到来。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

登太白绝顶龙池望远 (dēng tài bái jué dǐng lóng chí wàng yuǎn)

朝代:宋    作者: 释文珦

苍莽势连空,跻攀径绝踪。
乱峰排似戟,片石响於钟。
鸟语春云密,龙归暮雨重。
下观羣岫小,始觉此为宗。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

动物

登大云顶 (dēng dà yún dǐng)

朝代:宋    作者: 黄庶

区区霸迹欲知小,试绝大云孤顶看。
老僧指我日上处,镜面泻出黄金盘。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。

将登南岳绝顶而志上人以小团鬭夸见遗作诗谢之 (jiāng dēng nán yuè jué dǐng ér zhì shàng rén yǐ xiǎo tuán dòu kuā jiàn yí zuò shī xiè zhī)

朝代:宋    作者: 释德洪

壑源独步宝带夸,官焙无双小月团。
未作浓甘生齿頬,先飞微白上眉端。
汤声蜂穉秋窗晚,乳面鹅儿春瓮寒。
饮罢为君登绝顶,俯临落日看跳丸。

平平仄平平,平仄仄仄仄。
○平仄平平,平仄仄平仄。
平平仄仄仄,平仄仄平仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄○仄,仄○仄仄仄。
仄○平仄仄,仄仄平仄仄。
仄平平仄平,仄仄平仄○。
仄○○仄仄,平仄仄平仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄平仄仄。
○平仄仄平,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄仄仄。
仄仄仄平平,平平仄平仄。