yóu qí yuán yǒu gǎn
游岐原有感 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 欧阳澈 (ōu yáng chè)

秋光淡薄磨青铜,舞风霜叶鱼腮红。
鷄窗岑寂兴不浅,结客搘筇扣梵宫。
聨翻步蹑孤烟际,陇上凄凉一笛风。
穿云裂石声满谷,惊飞雁阵横晴空。
高僧拥衲卧云久,诸方勘破心玲珑。
我来奓户据禅榻,堂堂标格对总公。
旋烹冰液破我闷,浇肠七椀追卢仝。
水沈烟断香透顶,津津喜气生眉峰。
傅岩真隠已先去,谁与壮浪吟争雄。
朱弦纵事奏流水,俚耳知音亦罕逢。
不禁风物撩诗眼,强作险语慙非工。
安得汤休占此景,碧云之句当奇锋。
会沽村酒行莲社,忘归一任夕阳舂。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

qiū guāng dàn báo mó qīng tóng , wǔ fēng shuāng yè yú sāi hóng 。
jī chuāng cén jì xīng bù qiǎn , jié kè zhī qióng kòu fàn gōng 。
lián fān bù niè gū yān jì , lǒng shàng qī liáng yī dí fēng 。
chuān yún liè shí shēng mǎn gǔ , jīng fēi yàn zhèn héng qíng kōng 。
gāo sēng yōng nà wò yún jiǔ , zhū fāng kān pò xīn líng lóng 。
wǒ lái zhà hù jù chán tà , táng táng biāo gé duì zǒng gōng 。
xuán pēng bīng yè pò wǒ mēn , jiāo cháng qī wǎn zhuī lú tóng 。
shuǐ shěn yān duàn xiāng tòu dǐng , jīn jīn xǐ qì shēng méi fēng 。
fù yán zhēn yǐn yǐ xiān qù , shuí yǔ zhuàng làng yín zhēng xióng 。
zhū xián zòng shì zòu liú shuǐ , lǐ ěr zhī yīn yì hǎn féng 。
bù jīn fēng wù liáo shī yǎn , qiáng zuò xiǎn yǔ cán fēi gōng 。
ān dé tāng xiū zhàn cǐ jǐng , bì yún zhī jù dāng qí fēng 。
huì gū cūn jiǔ xíng lián shè , wàng guī yī rèn xī yáng chōng 。

遊岐原有感

—— 歐陽澈

秋光淡薄磨青銅,舞風霜葉魚腮紅。
鷄窗岑寂興不淺,結客搘笻扣梵宫。
聨翻步躡孤烟際,隴上凄凉一笛風。
穿雲裂石聲滿谷,驚飛雁陣横晴空。
高僧擁衲卧雲久,諸方勘破心玲瓏。
我來奓户據禪榻,堂堂標格對總公。
旋烹冰液破我悶,澆腸七椀追盧仝。
水沈烟斷香透頂,津津喜氣生眉峰。
傅巖真隠已先去,誰與壯浪吟争雄。
朱絃縱事奏流水,俚耳知音亦罕逢。
不禁風物撩詩眼,强作險語慙非工。
安得湯休占此景,碧雲之句當奇鋒。
會沽村酒行蓮社,忘歸一任夕陽舂。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

qiū guāng dàn báo mó qīng tóng , wǔ fēng shuāng yè yú sāi hóng 。
jī chuāng cén jì xīng bù qiǎn , jié kè zhī qióng kòu fàn gōng 。
lián fān bù niè gū yān jì , lǒng shàng qī liáng yī dí fēng 。
chuān yún liè shí shēng mǎn gǔ , jīng fēi yàn zhèn héng qíng kōng 。
gāo sēng yōng nà wò yún jiǔ , zhū fāng kān pò xīn líng lóng 。
wǒ lái zhà hù jù chán tà , táng táng biāo gé duì zǒng gōng 。
xuán pēng bīng yè pò wǒ mēn , jiāo cháng qī wǎn zhuī lú tóng 。
shuǐ shěn yān duàn xiāng tòu dǐng , jīn jīn xǐ qì shēng méi fēng 。
fù yán zhēn yǐn yǐ xiān qù , shuí yǔ zhuàng làng yín zhēng xióng 。
zhū xián zòng shì zòu liú shuǐ , lǐ ěr zhī yīn yì hǎn féng 。
bù jīn fēng wù liáo shī yǎn , qiáng zuò xiǎn yǔ cán fēi gōng 。
ān dé tāng xiū zhàn cǐ jǐng , bì yún zhī jù dāng qí fēng 。
huì gū cūn jiǔ xíng lián shè , wàng guī yī rèn xī yáng chōng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

秋光淡薄磨青铜,舞风霜叶鱼腮红。
鸡窗岑寂兴不浅,结客扶筇扣梵宫。
联翻步蹑孤烟际,陇上凄凉一笛风。
穿云裂石声满谷,惊飞雁阵横晴空。
高僧拥衲卧云久,诸方勘破心玲珑。
我来打扰据禅榻,堂堂标格对总公。
旋烹冰液破我闷,浇肠七椀追卢仝。
水沉烟断香透顶,津津喜气生眉峰。
傅岩真隐已先去,谁与壮浪吟争雄。
朱弦纵事奏流水,俚耳知音亦罕逢。
不禁风物撩诗眼,强作险语慙非工。
安得汤休占此景,碧云之句当奇锋。
会沽村酒行莲社,忘归一任夕阳舂。
这首诗以秋日景色为背景,描绘了凄凉、静谧的山野意境。诗人独坐窗前,品味秋日的淡淡光景,风吹霜叶,使树叶呈现出鱼鳞般的红色。窗外静寂无声,但内心却不平静,结伴的客人悄然离去,似乎还带着许多心事。诗人在孤寂的烟雾之中徘徊,陇山之上吹着凄凉的笛声,惊起飞翔的雁群,在晴空中形成飞行的队列。高僧静静地坐在云端,早已修炼出精湛的心境,深谙世间事物的真相。诗人自谦地说自己前来打扰高僧,并以清酒破解内心的烦闷,不禁喜形于色。心中感慨于高僧的智慧和境界,希望能像高僧一样拥有才识和超脱。朱弦奏起悠扬的音乐,但只有懂得音乐之美的人才能真正欣赏,珍贵的友谊也是难得的。面对如此美景和心境,诗人觉得难以言表,强行创作出的诗句可能不尽如人意。最后,他希望像当年的汤休一样,能在这样的景致下,创作出引人赞叹的佳作。

总结:

诗人描绘了秋日静谧的山野景色,窗前淡薄的秋光照着青铜,风吹霜叶使其呈现红色。他独坐在窗边,观察着自然景观,回忆着过往客人的离去。周围景物凄凉,陇山笛声回荡,飞雁横空。他感慨于高僧的智慧和超脱,希望能拥有相似的境界。最后,他心怀感激,以一种自谦的姿态,欣赏美景并期望自己能够有所创作。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者欧阳澈介绍:🔈

欧阳澈(一○九七~一一二七),字德明,抚州崇仁(今属江西)人。钦宗靖康初发布衣应诏上书。高宗建炎元年复徒步伏阙上书,与太学生陈东同时被杀,年三十一。三年,赠承事郎(《建炎以来系年要录》卷二○)。绍兴四年(一一三四)赠秘阁修撰。有《欧阳修撰集》七卷(其中诗集《飘然集》三卷)。事见本集卷首宋吴沆序,《宋史》卷四五五有传。 欧阳澈诗,以影印文渊阁《四库全书·欧阳修撰集》爲底本,校以宋陈思《两宋名贤小集·飘然集》(简称两宋本),傅增湘校补《豫章丛书》本(简称傅校)。校辑集外诗一首附于卷末。 查看更多>>

欧阳澈的诗:

欧阳澈的词:

  • 踏莎行

    雁字书空,橘星垂槛。江天水墨秋光晚。...

  • 蝶恋花

    红叶飘风秋欲暮。送目层楼,帘卷西山雨...

  • 玉楼春

    个人风韵天然俏。入鬓秋波常似笑。一弯...

  • 玉楼春

    年时醉倚温温玉。妒月精神疑可掬。香丝...

  • 踏莎行

    罗幕风轻,水沈烟细。杯行笑拥东山妓。...

  • 小重山

    红叶伤心月午楼。袭人风细细,远烟浮。...

  • 虞美人

    玉楼缥缈孤烟际。徙倚愁如醉。雁来人远...

  • 欧阳澈宋词全集>>

相关诗词:

过长安至岐山作 (guò cháng ān zhì qí shān zuò)

朝代:宋    作者: 张方平

高原极望秦川阔,危栈横空蜀道长。
多谢终南山色好,迢迢相送过岐阳。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

曹州道中二首 其二 (cáo zhōu dào zhōng èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 晁补之

驱马上高原,秋风吹客衣。
感时有所怀,送目鸿雁飞。
羸僮惑岐道,日暮相际稀。
愧彼倦翔鸟,知还良庶几。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

感遇十二首 三 (gǎn yù shí èr shǒu sān)

朝代:唐    作者: 张九龄

鱼游乐深池,鸟栖欲高枝。
嗟尔蜉蝣羽,薨薨亦何为。
有生岂不化,所感奚若斯。
神理日微灭,吾心安得知。
浩叹杨朱子,徒然泣路岐。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

忆岐下旧游 (yì qí xià jiù yóu)

朝代:宋    作者: 寇准

二年岐下假诸侯,事简民安选胜游。
花寺水村时驻马,暮天秋雪独登楼。
静眠铃合闻羌笛,闲酌松醪引越瓯。
别後几回空有恨,叶飞蝉噪动离愁。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

乐游原 (lè yóu yuán)

朝代:唐    作者: 李商隐

万树鸣蝉隔岸虹,乐游原上有西风。
羲和自趁虞泉宿,不放斜阳更向东。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

拜鸿庆宫有感 (bài hóng qìng gōng yǒu gǎn)

朝代:宋    作者: 朱熹

旧京原庙久烟尘,白发祠官感慨新。
北望千门空引籍,不知何日去朝真。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

岐山下二首 一 (qí shān xià èr shǒu yī)

朝代:唐    作者: 韩愈

谁谓我有耳,不闻凤皇鸣。
朅来岐山下,日暮边鸿惊。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

和岩起观旧诗有感 (hé yán qǐ guān jiù shī yǒu gǎn)

朝代:宋    作者: 韦骧

弃繻东去有遗篇,杖节西还今几年。
莫向长岐悲齿髪,似君行学可怡然。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

春日旅游 (chūn rì lǚ yóu)

朝代:唐    作者: 刘沧

玄髪辞家事远游,春风归鴈一声愁。
花开忽忆故山树,月上自登临水楼。
浩浩晴原人独去,依依春草水分流。
秦川楚塞烟波隔,怨别路岐何日休。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。

与道原过西庄遂游宝乘道原游西庵遂至草堂宝乘寺二首 其二 (yǔ dào yuán guò xī zhuāng suì yóu bǎo chéng dào yuán yóu xī ān suì zhì cǎo táng bǎo chéng sì èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 王安石

亲朋会合少,时序感伤多。
胜践聊为乐,清谈可当歌。
微风淡水竹,浄日暖烟萝。
兴极犹难尽,当如薄暮何。

平平仄仄○平平,仄平平仄平平平。
平平平仄○仄仄,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
○平仄仄平仄仄,平平仄仄○平○。
平平仄仄仄平仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄○仄,平平○仄仄仄平。
平平平仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
仄○平仄平仄仄,平平仄仄平平平。
仄平平仄仄平仄,平仄仄○○平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄平平仄仄平。
仄○平仄平平仄,平仄仄仄平平平。
平仄○平○仄仄,仄平平仄○平平。
仄平平仄○平仄,仄平仄平仄平平。