jì tí sūn shì bì xiān tíng
寄题孙氏碧鲜亭 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 范仲淹 (fàn zhòng yān)

天地何风流,复生王子猷。
黄金买碧鲜,绿玉排清秋。
非木亦非草,东君岁寒宝。
耿耿金石性,雪霜不能老。
清风及故人,徘徊过此君。
泠泠钧天音,千载犹得闻。
应是圣贤魄,锺为此标格。
高节见直清,灵心隐虚白。
粉筠多体貌,锦箨见儿童。
上交松桂枝,下结兰蕙丛。
秀气蔼晴岚,翠光凝绿水。
明月白露中,静如隐君子。
不愿湘灵泣,不求伶伦吹。
鳯皇得未晚,蛟龙起何时。
萧萧云水间,良与主人宜。
红尘满浮世,何当拂长袂。
坐啸此亭中,行歌此亭际。
逍遥复逍遥,不知千万岁。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

tiān dì hé fēng liú , fù shēng wáng zǐ yóu 。
huáng jīn mǎi bì xiān , lǜ yù pái qīng qiū 。
fēi mù yì fēi cǎo , dōng jūn suì hán bǎo 。
gěng gěng jīn shí xìng , xuě shuāng bù néng lǎo 。
qīng fēng jí gù rén , pái huái guò cǐ jūn 。
líng líng jūn tiān yīn , qiān zǎi yóu dé wén 。
yìng shì shèng xián pò , zhōng wèi cǐ biāo gé 。
gāo jié jiàn zhí qīng , líng xīn yǐn xū bái 。
fěn yún duō tǐ mào , jǐn tuò jiàn ér tóng 。
shàng jiāo sōng guì zhī , xià jié lán huì cóng 。
xiù qì ǎi qíng lán , cuì guāng níng lǜ shuǐ 。
míng yuè bái lù zhōng , jìng rú yǐn jūn zǐ 。
bù yuàn xiāng líng qì , bù qiú líng lún chuī 。
fèng huáng dé wèi wǎn , jiāo lóng qǐ hé shí 。
xiāo xiāo yún shuǐ jiān , liáng yǔ zhǔ rén yí 。
hóng chén mǎn fú shì , hé dāng fú cháng mèi 。
zuò xiào cǐ tíng zhōng , xíng gē cǐ tíng jì 。
xiāo yáo fù xiāo yáo , bù zhī qiān wàn suì 。

动物

寄題孫氏碧鮮亭

—— 范仲淹

天地何風流,復生王子猷。
黄金買碧鮮,綠玉排清秋。
非木亦非草,東君歲寒寶。
耿耿金石性,雪霜不能老。
清風及故人,徘徊過此君。
泠泠鈞天音,千載猶得聞。
應是聖賢魄,鍾爲此標格。
高節見直清,靈心隱虛白。
粉筠多體貌,錦籜見兒童。
上交松桂枝,下結蘭蕙叢。
秀氣藹晴嵐,翠光凝綠水。
明月白露中,静如隱君子。
不願湘靈泣,不求伶倫吹。
鳯皇得未晚,蛟龍起何時。
蕭蕭雲水間,良與主人宜。
紅塵滿浮世,何當拂長袂。
坐嘯此亭中,行歌此亭際。
逍遙復逍遙,不知千萬歲。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

tiān dì hé fēng liú , fù shēng wáng zǐ yóu 。
huáng jīn mǎi bì xiān , lǜ yù pái qīng qiū 。
fēi mù yì fēi cǎo , dōng jūn suì hán bǎo 。
gěng gěng jīn shí xìng , xuě shuāng bù néng lǎo 。
qīng fēng jí gù rén , pái huái guò cǐ jūn 。
líng líng jūn tiān yīn , qiān zǎi yóu dé wén 。
yìng shì shèng xián pò , zhōng wèi cǐ biāo gé 。
gāo jié jiàn zhí qīng , líng xīn yǐn xū bái 。
fěn yún duō tǐ mào , jǐn tuò jiàn ér tóng 。
shàng jiāo sōng guì zhī , xià jié lán huì cóng 。
xiù qì ǎi qíng lán , cuì guāng níng lǜ shuǐ 。
míng yuè bái lù zhōng , jìng rú yǐn jūn zǐ 。
bù yuàn xiāng líng qì , bù qiú líng lún chuī 。
fèng huáng dé wèi wǎn , jiāo lóng qǐ hé shí 。
xiāo xiāo yún shuǐ jiān , liáng yǔ zhǔ rén yí 。
hóng chén mǎn fú shì , hé dāng fú cháng mèi 。
zuò xiào cǐ tíng zhōng , xíng gē cǐ tíng jì 。
xiāo yáo fù xiāo yáo , bù zhī qiān wàn suì 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
天地之间何等风景,又生出了王子猷。
他如黄金般贵重,像绿玉般清秀。
他既非木头,也非草类,他就是东君岁寒的宝贝。
他的品性坚硬耿直,就像金石一样,丝毫不受雪霜的侵蚀。
清风吹过,与他往来的故人们徘徊在他身旁。
那清澈悠扬的天籁之音,千百年来依然可闻。
这应该是圣贤魂魄,钟情于此,作为他的标志。
他高洁的品德得以展现,他灵秀的心灵隐匿于虚白之间。
像粉色的竹子多种多样的外貌一样,锦簇中的儿童也可见到各式各样的形象。
他与上交的松桂枝相伴,与下结的兰蕙丛相依。
他的秀气好像晴朗的岚山,翠绿的水面凝结了他的光芒。
明月悬挂在白露之间,静谧如同隐藏的君子。
他不愿看到湘灵哭泣,也不求听到伶俐的吹笛。
凤皇得以归来并不会太晚,蛟龙的崛起又会在何时?
在云水之间,凉风荡漾,与主人相得益彰。
红尘尽是浮世的烦恼,何时能抖落长袖尘埃?
坐在这亭子里吟唱,行走在这亭子的附近。
逍遥自在,再逍遥自在,不知道经过多少万岁。

赏析:: 《寄题孙氏碧鲜亭》描述了自然景色、友谊和人生哲理。诗人以碧鲜亭为背景,描绘了四季变幻的自然风光,抒发了对友谊的珍视,以及对人生逍遥的向往。
首节描绘了碧鲜亭的优美景色,以及碧鲜亭主人王子猷的高贵品质。黄金绿玉象征了珍贵而美好的事物,展现了碧鲜亭主人的高贵气质。
接着,诗人表达了对友谊的真挚之情,描述了和故人一同感受自然景色的美好时光,展现了友情的珍贵和长久。
随后,诗人探讨了人生哲理,讲述了聪慧和高尚品质的重要性。他表现了对高洁节操和清白内心的追求,以及对真诚友谊的信仰。
最后两节强调了逍遥自在的生活态度,诗人表达了不愿受世俗纷扰的愿望,表现了对简单、自由生活的向往,以及对自然的敬仰和赞美。
标签: 写景, 抒情, 咏物

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者范仲淹介绍:🔈

范仲淹(九八九~一○五二),字希文,吴县(今江苏苏州)人。幼孤,母改嫁长山朱姓,遂名朱说,入仕後始还姓更名。真宗大中祥符八年(一○一五)进士。仁宗朝仕至枢密副使、参知政事。曾主持“庆历新政”,提出明黜陟、抑侥幸、精贡举等十事。历知睦、苏、饶、润、越、永兴、延、耀、庆、邠、邓、杭、青等州军。皇佑四年,改知颍州,赴任途中病故,年六十四。谥文正。着有《范文正公集》,有北宋刊本,范文正公集》二十卷,《四部丛刊》景明翻元刊本增别集四卷。《宋史》卷三一四有传。 范仲淹诗,以《四部丛刊》本爲底本。校以宋本、影印文渊阁《四库全书》本(简称四库本)。别集中重出诗两首,已予删除。另辑得之集外诗编爲第六卷。 查看更多>>

范仲淹的诗:

范仲淹的词:

相关诗词:

题萧氏竹坡 (tí xiāo shì zhú pō)

朝代:宋    作者: 史弥宁

鲜碧缘坡古径深,夜窗风雨作龙吟。
自从八叶传芳後,数到孙枝玉满林。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

动物

题刘氏绿映亭 其二 (tí liú shì lǜ yìng tíng qí èr)

朝代:宋    作者: 张栻

鹭浴鱼跳在镜屏,摇青浮碧太鲜明。
墙东种得阴成幄,隔叶看来却有情。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

题刘氏绿映亭二首 其二 (tí liú shì lǜ yìng tíng èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 吕祖谦

鹭浴鱼跳在镜屏,摇青浮碧太鲜明。
墙东种得阴成幄,隔叶看来却有情。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

碧鲜亭春题竹 (bì xiān tíng chūn tí zhú)

朝代:唐    作者: 薛能

竹少竹更重,碧鲜疆更名。
有栏常凭立,无径独穿行。
夕月阴何乱,春风叶尽轻。
已闻图画客,兼写薛先生。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

寄题虞阳山周氏隐居五咏 环翠亭 (jì tí yú yáng shān zhōu shì yǐn jū wǔ yǒng huán cuì tíng)

朝代:宋    作者: 孙觌

樵磴盘苍巘,渔矶俯碧潭。
羣尖清染黛,一曲翠挼蓝。
冉冉松云细,娟娟竹露涵。
春风万杨柳,绿影乱毵毵。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

寄题江山叶氏翠香亭 其四 (jì tí jiāng shān yè shì cuì xiāng tíng qí sì)

朝代:宋    作者: 王柏

小诗越境论交情,不见新亭句未精。
寄语主人犹缺典,梅花应恨不同清。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

和僧长吉湖居五题 筠亭 (hé sēng cháng jí hú jū wǔ tí yún tíng)

朝代:宋    作者: 范仲淹

为爱碧鲜亭,入夏敂敂至。
台榭竞生烟,独有清凉意。
高冈鳯不来,幽人此沉醉。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

写景 抒情

寄题阌乡李氏茅亭 (jì tí wén xiāng lǐ shì máo tíng)

朝代:宋    作者: 魏野

阌乡右邑有吾亲,河上茅亭结构新。
五老分明为北里,三峰咫尺是西邻。
儿孙不厌闲游客,鸥鹭偏谙醉主人。
彼此眠云相隠梦,从今应更往还频。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

题彭州阳平化 (tí péng zhōu yáng píng huà)

朝代:唐    作者: 蜀太后徐氏

寻真游胜境,巡礼到阳平。
水远波澜碧,山高气象清。
殿严孙氏貌,碑暗系师名。
夜月登坛醮,松风森磬声。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。

题阳羡溪亭壁 (tí yáng xiàn xī tíng bì)

朝代:宋    作者: 无名氏

碧云亭上碧云飞,竟日回环面翠微。
梅萼破香知腊尽,柳梢含绿认春归。
风前古涧琴三叠,雪後羣峰玉一围。
遥想上人清太甚,水精宫里说禅机。

平仄平平平,仄平○仄平。
平平仄仄○,仄仄平平平。
平仄仄平仄,平平仄平仄。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
平平仄仄平,平平○仄平。
平平平平平,平仄○仄○。
○仄仄平仄,平平仄○仄。
平仄仄仄平,平平仄平仄。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄平平仄平,仄仄平仄平。
仄仄仄平平,仄平○仄仄。
平仄仄仄○,仄○仄平仄。
仄仄平平仄,仄平平平○。
仄平仄仄仄,平平仄平平。
平平平仄○,平仄仄平平。
平平仄平仄,平○仄○仄。
仄仄仄平○,○平仄平仄。
平平仄平平,仄平平仄仄。