chūn jì wǎn wàng
春霁晚望 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 杨凝 (yáng níng)

细雨晴深小苑东,春云开气逐光风。
雄儿走马神光上,静女看花佛寺中。
书劒学多心欲嬾,田园荒废望频空。
南归路极天连海,惟有相思明月同。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

xì yǔ qíng shēn xiǎo yuàn dōng , chūn yún kāi qì zhú guāng fēng 。
xióng ér zǒu mǎ shén guāng shàng , jìng nǚ kàn huā fó sì zhōng 。
shū jiàn xué duō xīn yù lǎn , tián yuán huāng fèi wàng pín kōng 。
nán guī lù jí tiān lián hǎi , wéi yǒu xiāng sī míng yuè tóng 。

春霽晚望

—— 楊凝

細雨晴深小苑東,春雲開氣逐光風。
雄兒走馬神光上,靜女看花佛寺中。
書劒學多心欲嬾,田園荒廢望頻空。
南歸路極天連海,惟有相思明月同。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

xì yǔ qíng shēn xiǎo yuàn dōng , chūn yún kāi qì zhú guāng fēng 。
xióng ér zǒu mǎ shén guāng shàng , jìng nǚ kàn huā fó sì zhōng 。
shū jiàn xué duō xīn yù lǎn , tián yuán huāng fèi wàng pín kōng 。
nán guī lù jí tiān lián hǎi , wéi yǒu xiāng sī míng yuè tóng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
细雨停了,晴空万里,我来到东边的小苑。春天的云朵随着微风展开,逐渐散去。


勇士骑马飞驰而来,身上闪烁着神圣的光芒。安静的女子在花园里观赏着花朵,在佛寺的深处。


勤奋地学习书本和剑术,心中却渐渐感到疲倦。农田和乡间的田园荒废了,望着一片空虚。


我南归的路途绵延无尽,一直延伸到天空与海洋的连接处,只有相思之情和明亮的月亮相伴。


全诗概括:诗人在细雨停歇后来到小苑,描绘了春天的美景和风景。雄壮的勇士和静谧的女子象征着不同的精神追求。然而,诗人感叹自己的学业和农田都被忽视了,生活变得空虚。最后,他描述了自己远行的路途,唯有思念和明亮的月亮与他相伴。这首诗表达了对追求和内心寂寞的思考。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者杨凝介绍:🔈

杨凝,字懋功。由协律郎三迁侍御史,爲司封员外郎,徙吏部。稍迁右司郎中,终兵部郎中。集二十卷,今存一卷。 查看更多>>

杨凝的诗:

相关诗词:

蒲中霁後晚望 (pú zhōng jì hòu wǎn wàng)

朝代:唐    作者: 薛能

河边霁色无人见,身带春风立岸头。
浊水茫茫有何意,日斜还向古蒲州。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

蒲中霁後晚望 (pú zhōng jì hòu wǎn wàng)

朝代:唐    作者: 薛能

河边霁色无人见,身带春风立岸头。
浊水茫茫有何意,日斜还向古蒲州。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

秦中春望 (qín zhōng chūn wàng)

朝代:唐    作者: 元淳

凤楼春望好,宫阙一重重。
上苑雨中树,终南霁後峰。
落花行处徧,佳气晚来浓。
喜见休明代,霓裳蹑道踪。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

晚望 (wǎn wàng)

朝代:宋    作者: 夏竦

雨霁吴城晚,谿泉四散流。
禽归半峰树,人在夕阳楼。
国望分江海,星躔次斗牛。
堪嗟兴废地,千载有闲愁。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

秋霁分韵得中字 (qiū jì fēn yùn dé zhōng zì)

朝代:宋    作者: 周行己

清晚搔头望,晴天已不同。
霁烟才冉冉,雨意却蒙蒙。
为客艰难里,思亲涕泪中。
独凭心事在,倚杖看秋鸿。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

秋霁晚景 (qiū jì wǎn jǐng)

朝代:唐    作者: 韦庄

秋霁禁城晚,六街烟雨残。
墙头山色健,林外鸟声欢。
翘日楼台丽,清风劒佩寒。
玉人襟袖薄,斜凭翠阑干。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

青溪晚霁 (qīng xī wǎn jì)

朝代:宋    作者: 吴涟

天晚雨初霁,隔溪闻碓舂。
山僧归夜月,幽鸟落长松。
风静砧声急,花欹露气重。
良宵思沅芷,尊酒话从容。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

江滨晚霁 (jiāng bīn wǎn jì)

朝代:宋    作者: 戴昺

十里平沙路,人行晚霁间。
水光涵远树,云影度空山。
吹浪江豚怒,摩霄野鹤闲。
渔翁醉吹笛,小艇泊前湾。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

新秋霁後晚眺怀先公 (xīn qiū jì hòu wǎn tiào huái xiān gōng)

朝代:唐    作者: 齐己

雨霁湘楚晚,水凉天亦澄。
山中应解夏,渡口有行僧。
鸟列沧洲队,云排碧落层。
孤峯磬声绝,一点石龛灯。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。

秋江霁望 (qiū jiāng jì wàng)

朝代:唐    作者: 许棠

高秋偏入望,霁景倍关情。
落木满江水,离人怀渭城。
山高孤戍断,野极暮天平。
渔父时相问,羞真道姓名。

仄仄平平仄仄平,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平平仄平。