zèng fǎ yún shǒu guāng shàng rén
赠法云守光上人 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 刘弇 (liú yǎn)

日边开神皋,古刹面青嶂。
寂寥千年後,凛凛发孤壮。
上人薝卜英,绝轫超性相。
独鹤嶷瘦姿,层冰烂清尚。
云游始丁年,自副乃盂杖。
鞭羊去智害,尽垩契郢匠。
喉呀般若音,浩汗卷溟涨。
衢尊洒法味,如取赤子饷。
九夏天无云,暑风浊於酿。
汩吾眇西征,挥汗迷背项。
耽耽清凉境,一榻岌相向。
屦满宁嫌猜,目击自张王。
禅场推选锋,宛是喑呜将。
洗我苦空语,尽决蒙羃盎。
兜罗辞銛棘,何有挂诸妄。
露地非端倪,洒洒白牛放。
惜哉功名误,未尔寄物当。
它日虎溪傍,还期杖藜访。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

rì biān kāi shén gāo , gǔ chà miàn qīng zhàng 。
jì liáo qiān nián hòu , lǐn lǐn fā gū zhuàng 。
shàng rén zhān bǔ yīng , jué rèn chāo xìng xiāng 。
dú hè yí shòu zī , céng bīng làn qīng shàng 。
yún yóu shǐ dīng nián , zì fù nǎi yú zhàng 。
biān yáng qù zhì hài , jìn è qì yǐng jiàng 。
hóu ya bān ruò yīn , hào hàn juàn míng zhǎng 。
qú zūn sǎ fǎ wèi , rú qǔ chì zǐ xiǎng 。
jiǔ xià tiān wú yún , shǔ fēng zhuó wū niàng 。
gǔ wú miǎo xī zhēng , huī hàn mí bèi xiàng 。
dān dān qīng liáng jìng , yī tà jí xiāng xiàng 。
jù mǎn níng xián cāi , mù jī zì zhāng wáng 。
chán chǎng tuī xuǎn fēng , wǎn shì yīn wū jiāng 。
xǐ wǒ kǔ kōng yǔ , jìn jué méng mì àng 。
dōu luó cí xiān jí , hé yǒu guà zhū wàng 。
lù dì fēi duān ní , sǎ sǎ bái niú fàng 。
xī zāi gōng míng wù , wèi ěr jì wù dāng 。
tā rì hǔ xī bàng , huán qī zhàng lí fǎng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
日落的时候,神圣的山川显现在眼前。这座古刹坐落在青嶂之上。它经历了千年的寂寥,却依然傲然矗立,展现出孤独的壮美。

山上的上人采集着仙草,他的慈祥超脱,具有超凡的性情。一只孤独的仙鹤瘦弱地站立,它的姿态高洁如冰,纯净如水。

上人从丁年开始云游,拿着盂杖作伴。他驱赶着羊群,消除智慧的害虫,修补着坚固的车辙。他咏唱着般若心经的音律,声音浩荡如汗水滚滚而来。

在禅堂里,上人把法味洒落,就像取走了婴儿的乳汁一样纯真。这九夏天,天空万里无云,炎炎暑风却使得酿酒变得浑浊。

我一路西行,忘却了俗世的尘嚣,挥洒着汗水,迷失了回家的方向。在这清凉的境地里,我独自躺在床榻上,直视着高悬的天花板。

脚下的履子已满,却无须嫌弃。我目击着自己的形象,仿佛见到了当年的张王。

禅堂推选出精锐的僧侣,他们仿佛是沉默的咒语守护者。我洗净了心中的苦空之言,一一放下,决然摒弃。

我解下袈裟,摆脱了束缚,脱去了所有虚妄的执念。放眼望去,这露地并非寻常,只是洒洒白牛自由放荡。

我感叹功名的误导,未能把真我寄托于物外。等到有一天,我会回到虎溪边,再度拿起藜杖去寻访真理。

赏析:刘弇的《赠法云守光上人》以崇高的诗意描绘了一个孤独、坚韧、超脱尘俗的僧人形象。诗人通过对上人修行生活的深入观察,展现了他超然物外、坚持修行的内在力量。古刹青嶂,寂寥千年,上人孤壮,独鹤嶷瘦,清凉境中,他拄杖禅坐,超脱纷扰,领悟生命的深层含义。诗中描绘的不仅仅是一位僧侣,更是一种追求心灵净化和内在平静的理想境界。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者刘弇介绍:🔈

刘弇(一○四八~一一○二),字伟明,吉州安福(今属江西)人。神宗元丰二年(一○七九)进士,授通州海门主簿,调临颍令、洪州教授。哲宗绍圣二年(一○九五)知嘉州峨眉县。继中博学宏词科,改太学博士。元符中,因进《南郊大礼赋》,除秘书省正字。徽宗即位,改秘书省着作佐郎、充实录院检讨官。崇宁元年卒,年五十五。有《龙云先生文集》三十二卷。事见宋李彦弼《刘伟明墓志铭》(《龙云集》附录),《宋史》卷四四四有传。刘弇诗,以明弘治十八年刘璋刻《龙云先生文集》爲底本(藏南京图书馆)。参校清乾隆十三年刊本(简称乾本,藏江西省图书馆)、影印文渊阁四库全书本(简称四库本)、八千卷楼旧藏清钞本(简称八本,藏南京图书馆)、... 查看更多>>

刘弇的诗:

相关诗词:

鹤林传法明心颂 (hè lín chuán fǎ míng xīn sòng)

朝代:宋    作者: 白玉蟾

万法从心生,心心即是法。
语嘿与动静,皆法所使然。
无疑是真心,守一是正法。
守一而无疑,法法皆心法。
法是心之臣,心是法之主。
无疑则心正,心正则法灵。
守一则心专,心专则法验。
非法之灵验,盖汝心所以。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

喜见周司法和诗有赠仍用元韵 (xǐ jiàn zhōu sī fǎ hé shī yǒu zèng réng yòng yuán yùn)

朝代:宋    作者: 赵蕃

路绝岭梅赠,江摇沅茝春。
敢云倾盖故,喜甚诵诗新。
刀笔非吾事,文章可致身。
江陵法曹掾,宁久滞斯人。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

送张益宣州法曹 (sòng zhāng yì xuān zhōu fǎ cáo)

朝代:宋    作者: 刘攽

谢守宣城句,偏矜吕法曹。
郡斋应似旧,廷掾不徒劳。
东北归流驶,空虚去棹高。
木瓜因赠客,并择兔千毫。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

送别 祝愿 动物

偈七首 其六 (jì qī shǒu qí liù)

朝代:宋    作者: 释守端

诸人法眼藏,千圣莫能当。
为君通一线,光辉满大唐。
须弥走入海,六月降严霜。
法华虽恁道,无句得商量。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

句 其三 (jù qí sān)

朝代:宋    作者: 宋真宗

臣守但当守公法,驰骛苟进何可取。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

酬阁皂山碧崖道士甘叔怀赠美名人不及佳句法如何十古风二首 其二 (chóu gé zào shān bì yá dào shì gān shū huái zèng měi míng rén bù jí jiā jù fǎ rú hé shí gǔ fēng èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 杨万里

赠我新诗字字奇,一奁八百颗珠玑。
问侬佳句如何法,无法无盂也没衣。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

偈十三首 其八 (jì shí sān shǒu qí bā)

朝代:宋    作者: 释慧空

法法本来法,无法无非法。
何於一法中,有法有不法。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

依韵和程给事赠法云长老重喜 (yī yùn hé chéng gěi shì zèng fǎ yún zhǎng lǎo chóng xǐ)

朝代:宋    作者: 陆佃

识字如今尚未深,扫廊才悟便能吟。
法云香火修行久,夜半潮声避梵音。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

赠通禅客 (zèng tōng chán kè)

朝代:宋    作者: 释法薰

龙墀问法动天顔,天赠黄金一万钱。
打得衲僧公验正,通禅依旧是通禅。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。

动物

送吉州通判赵德辉上印赴阙 (sòng jí zhōu tōng pàn zhào dé huī shàng yìn fù quē)

朝代:宋    作者: 杨万里

太守九秋霜,通守三春风。
太守镜照胆,通守渊涵空。
古来人才在寒士,皇家人才在宗子。
君看二赵作庐陵,宽猛晦明两相济。
太守已乘八使车,通守合分五马符。
行看二赵俱法从,老夫别献中和颂。

仄平平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄平仄。
仄平?仄平,仄仄平仄○。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
平平仄平平,仄仄仄平仄。
平平仄仄仄,仄仄仄仄仄。
平平平仄平,仄仄仄○仄。
平平仄仄仄,○仄仄仄仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平平平仄,仄仄仄○仄。
仄仄平平平,仄仄仄○○。
○平平仄平,仄仄○平○。
仄仄仄○仄,仄仄平仄仄。
平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄仄仄平仄。
仄平平平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,平○仄平仄。