tí wén qín guǎn
题闻琴馆 🔈
城非宓贱邑,馆亦号闻琴。
乃是前贤意,常留化俗心。
代公存绿绮,谁更寄清音。
此迹应无改,寥寥毕古今。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
城非宓賤邑,館亦號聞琴。
乃是前賢意,常留化俗心。
代公存綠綺,誰更寄清音。
此迹應無改,寥寥畢古今。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
城非寒微的乡村,馆堂中也流传着美妙的琴音。
这是古代先贤的心意,他们常常通过艺术来感化世俗的心灵。
曾经有代代传承的绿绮琴,它传递着纯净的音乐。
这种追求应该永远不会改变,它犹如稀少的珍宝,留存于古今之间。
许棠的诗:
相关诗词:
夏日题郑谷江上纳凉馆 (xià rì tí zhèng gǔ jiāng shàng nà liáng guǎn)
迢遥山意外,清风又对君。
若为於此地,翻作路岐分。
别馆琴徒语,前洲鹤自羣。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
送潘少白赴连山馆 (sòng pān shǎo bái fù lián shān guǎn)
桐木深坑岭,菊田高弟家。
闻渠能馆致,去我使人嗟。
箬长潜沙笋,兰开傍石花。
古琴留挂壁,此意澹无邪。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
和慎思秋日同文馆诗 其四 (hé shèn sī qiū rì tóng wén guǎn shī qí sì)
阒寂同文馆,秋英绽欲齐。
禅庖分白乳,仙果破青梨。
琴理将忘曲,诗探未赋题。
清懽在文史,谁复梦重闺。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
秋日江馆喜弹琴羽人至 (qiū rì jiāng guǎn xǐ tán qín yǔ rén zhì)
水馆凄清天一涯,喜逢僊盖驻灵芝。
烟霞初散海中会,风雨忽来江上期。
琴轸玉寒弹宿露,酒巵金暖对朝曦。
圯桥书在如相授,不独留侯是帝师。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
题樗轩綫泉及闻琴 (tí chū xuān xiàn quán jí wén qín)
竹引高山一綫泉,细如丝发亦涓涓。
莫嫌此去沧溟远,流水更听琴上弦。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
和蒋颖叔重山馆留题 (hé jiǎng yǐng shū chóng shān guǎn liú tí)
清诗题柱几朝曛,二十余年伴岭云。
今夜泥轮犹宿此,隔溪依旧磬声闻。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
偶题六绝 其四 (ǒu tí liù jué qí sì)
数卷新游蜀苑诗,长安僻巷得相随。
草堂雪夜携琴处,况似青城馆里时。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
见美人闻琴不听 (jiàn měi rén wén qín bù tīng)
洛浦风流雪,阳台朝暮云。
闻琴不肯听,似妒卓文君。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
超然馆弹琴夜话 (chāo rán guǎn tán qín yè huà)
玉琴弹罢一灯青,仙鼠飞飞到客庭。
道士却能谈肇论,夜深倾听有山灵。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。