tí gōng shān rén cǎo táng
题龚山人草堂 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 吴筠 (wú yún)

世人负一美,未肯甘陆沉。
独抱匡济器,能怀真隐心。
结庐迩城郭,及到云木深。
灭迹慕颍阳,忘机同汉阴。
啓户面白水,凭轩对苍岑。
但歌考盘诗,不学梁父吟。
兹道我所适,感君齐素襟。
勖哉龚夫子,勿使嚣尘侵。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

shì rén fù yī měi , wèi kěn gān lù chén 。
dú bào kuāng jì qì , néng huái zhēn yǐn xīn 。
jié lú ěr chéng guō , jí dào yún mù shēn 。
miè jì mù yǐng yáng , wàng jī tóng hàn yīn 。
qǐ hù miàn bái shuǐ , píng xuān duì cāng cén 。
dàn gē kǎo pán shī , bù xué liáng fù yín 。
zī dào wǒ suǒ shì , gǎn jūn qí sù jīn 。
xù zāi gōng fū zǐ , wù shǐ áo chén qīn 。

題龔山人草堂

—— 吳筠

世人負一美,未肯甘陸沉。
獨抱匡濟器,能懷真隱心。
結廬邇城郭,及到雲木深。
滅跡慕潁陽,忘機同漢陰。
啓戶面白水,憑軒對蒼岑。
但歌考槃詩,不學梁父吟。
茲道我所適,感君齊素襟。
勗哉龔夫子,勿使囂塵侵。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

shì rén fù yī měi , wèi kěn gān lù chén 。
dú bào kuāng jì qì , néng huái zhēn yǐn xīn 。
jié lú ěr chéng guō , jí dào yún mù shēn 。
miè jì mù yǐng yáng , wàng jī tóng hàn yīn 。
qǐ hù miàn bái shuǐ , píng xuān duì cāng cén 。
dàn gē kǎo pán shī , bù xué liáng fù yín 。
zī dào wǒ suǒ shì , gǎn jūn qí sù jīn 。
xù zāi gōng fū zǐ , wù shǐ áo chén qīn 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
世人负有一种美好的品质,却不愿甘心沉沦。
我独自怀抱着救济天下的心志,能怀揣真实而隐秘的内心。
我建起茅屋靠近城郭,一直到云层和茂密的树木。
我消失在颍阳的面貌中,忘记了世俗的纷扰,与汉阴的境地相同。
推开门户望着白色的水流,依靠阁楼对着苍茫的山峰。
我只唱着考盘之诗,不学习梁父之吟咏。
这是我所适宜的道路,感谢你拥有纯朴的心胸与我相共。
哦,勉励啊,龚夫子,不要让喧嚣尘世侵扰你。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者吴筠介绍:🔈

吴筠,字贞节,华州华阴人。少通经,善属文,举进士不第,去入嵩山爲道士。明皇闻其名,遣使徵至,待诏翰林。天宝中,坚求还山,寻入会稽,隐剡中。大历中年卒,弟子私諡爲宗玄先生。集十卷,今编诗一卷。 吴筠,字贞节,华州华阴人。少通经,善属文,举进士不第,去入嵩山爲道士。明皇闻其名,遣使徵至,待诏翰林。天宝中,坚求还山,寻入会稽,隐剡中,大历中年卒。弟子私諡爲宗玄先生。集十卷,今编诗一卷。 查看更多>>

吴筠的诗:

相关诗词:

题龚山长栖阁 (tí gōng shān cháng qī gé)

朝代:宋    作者: 刘过

爱客龚山长,能容日日过。
栽培初种竹,爱护乍生荷。
堂对青山短,门关白日多。
细听闲议论,不似我狂歌。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

题天庆观碧玉堂 (tí tiān qìng guān bì yù táng)

朝代:宋    作者: 龚准

清晓叩玄关,忧时鬓已斑。
何如闲道士,隔竹看君山。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

崑山龚立道作栖闲堂取李太白题龚处士别墅诗曰龚子栖闲地都无人世喧故以为名尝托范叔刚求诗於予予许之闰八月十九日立道复自以书来为成八句 (kūn shān gōng lì dào zuò qī xián táng qǔ lǐ tài bái tí gōng chǔ shì bié shù shī yuē gōng zǐ qī xián dì dōu wú rén shì xuān gù yǐ wéi míng cháng tuō fàn shū gāng qiú shī wū yǔ yǔ xǔ zhī rùn bā yuè shí jiǔ rì lì dào fù zì yǐ shū lái wèi chéng bā jù)

朝代:宋    作者: 孙应时

一丘一壑尘埃外,三沐三薰清浄身。
别墅只今唐处士,高风当日汉君宾。
打门未肯容惊梦,载酒谁能径卜邻。
千里题诗寄心赏,多惭不是谪仙人。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

四十 (sì shí)

朝代:宋    作者: 戴表元

四十不解事,真成无用人。
交游青草尽,途路白云新。
渐觉名妨静,难将学济贫。
堂堂楚龚传,犹有隠流嗔。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

题陆务观草堂 (tí lù wù guān cǎo táng)

朝代:宋    作者: 曾几

草堂人去客来游,竹笕泉鸣山更幽。
向使经营无陆子,残僧古寺不宜秋。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

留别龚处士 (liú bié gōng chǔ shì)

朝代:唐    作者: 李白

龚子栖闲地,都无人世喧。
柳深陶令宅,竹暗辟疆园。
我去黄牛峡,遥愁白帝猨。
赠君卷葹草,心断竟何言。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

题草堂 (tí cǎo táng)

朝代:宋    作者: 李石

百花潭上转踈松,金碧雕残古寺空。
只有草堂人不见,淡烟暗日马嘶风。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

题齐己草堂 (tí qí jǐ cǎo táng)

朝代:宋    作者: 刘摰

一曲流泉对草堂,何人与续帐前香。
清诗自共秋风老,依旧锺声送夕阳。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

咸淳戊辰余月下澣去郡归里因访菊岩龚先生用平舟杨公韵题蓬山堂泉石 (xián chún wù chén yú yuè xià huàn qù jùn guī lǐ yīn fǎng jú yán gōng xiān shēng yòng píng zhōu yáng gōng yùn tí péng shān táng quán shí)

朝代:宋    作者: 洪涛

人生嚣尘中,几若驹过隙。
安得坐此山,枕流复漱石。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。

寄龚豫之 (jì gōng yù zhī)

朝代:宋    作者: 徐积

海角龚支使,平生无所苟。
而今五十六,岂肯变所守。
岂独龚支使,古来无奈何。
达人自知命,世俗徒悲歌。

仄平仄仄仄,仄仄平仄平。
仄仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄平仄,仄仄平仄○。
仄仄仄仄平,仄平平仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
仄平仄平平,仄仄平仄○。
平仄仄仄仄,仄平平仄平。
仄平平平仄,仄仄平平平。