tí bì
题壁 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 钱氏 (qián shì)

落日西风照楚关,断魂残魄吊衰顔。
自从鸿鹄分飞後,无复鸳鸯并枕间。
腕玉瘦宽金缕袖,鬓蝉慵掠翠云鬟。
秋天冬暮风雪寒,对镜懒把金蝉簇。
梦魂夜夜到君边,觉来寂寞鸳衾独。
此时行坐闲纱窗,忍泪含情眉黛蹙。
古人惜别日三秋,不知君去几多宿。
山高水阔三千里,名利使人复尔耳。
昔年曾拨伯牙弦,未遇知音莫怨天。
去年又奏相如赋,汉殿依前还不遇。
时人不知双字讹,平川倏忽风波起。
当时南宫报罢音,教妾沉吟杵中心。
为君滴下红粉泪,红罗帐里湿鸳衾。
愤愤调琴蝉鹊噪,默默吟诗怨桂林。
千调万拨不成曲,争奈胸中气相掬。
千思万想不成诗,心如死灰谁得知。
料得君心当此际,事国繁华闲田地。
朝朝暮暮望君归,日在东隅月在西。
碧落翩翩飞雁过,青山切切子规啼。
望尽一月复一月,不见音容寸肠结。
又闻君自河东来,夜夜不教红烛灭。
鸡鸣犬唳侧耳听,寂寂不闻车马音。
自此知君无定止,一片情怀冷如水。
既无黄耳寄家书,也合随时寄雁鱼。
日月逡巡又一年,何事归期竟杳然。
鲛绡裛遍相思泪,眉黛无心画远山。

仄仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄○平仄○平仄,平仄平平○仄○。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平平仄平仄平,仄仄仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄平仄仄平平仄。
仄平○仄平平平,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄○平,仄平平仄仄平仄。
平平仄仄○平仄,平仄仄平仄仄仄。
仄平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄○○仄,仄仄平平平仄仄。
平平仄平平仄平,平平仄仄平平仄。
○平平平仄仄平,○仄平○仄○平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄○平平仄仄,仄仄○平仄仄平。
平○仄仄仄平仄,平仄平○仄○仄。
平○仄仄仄平平,平○仄平平仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平平仄。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄○,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
仄○平仄平平平,仄仄仄○平仄仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄仄○平仄平。
仄仄平平平仄仄,仄仄平平仄○仄。
仄平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄仄平,平仄平○仄仄平。
平○仄仄○○仄,平仄平平仄仄平。

luò rì xī fēng zhào chǔ guān , duàn hún cán pò diào shuāi yán 。
zì cóng hóng hú fēn fēi hòu , wú fù yuān yāng bìng zhěn jiān 。
wàn yù shòu kuān jīn lǚ xiù , bìn chán yōng lüè cuì yún huán 。
qiū tiān dōng mù fēng xuě hán , duì jìng lǎn bǎ jīn chán cù 。
mèng hún yè yè dào jūn biān , jué lái jì mò yuān qīn dú 。
cǐ shí xíng zuò xián shā chuāng , rěn lèi hán qíng méi dài cù 。
gǔ rén xī bié rì sān qiū , bù zhī jūn qù jǐ duō sù 。
shān gāo shuǐ kuò sān qiān lǐ , míng lì shǐ rén fù ěr ěr 。
xī nián céng bō bǎi yá xián , wèi yù zhī yīn mò yuàn tiān 。
qù nián yòu zòu xiāng rú fù , hàn diàn yī qián huán bù yù 。
shí rén bù zhī shuāng zì é , píng chuān shū hū fēng bō qǐ 。
dāng shí nán gōng bào bà yīn , jiào qiè chén yín chǔ zhōng xīn 。
wèi jūn dī xià hóng fěn lèi , hóng luó zhàng lǐ shī yuān qīn 。
fèn fèn tiáo qín chán què zào , mò mò yín shī yuàn guì lín 。
qiān tiáo wàn bō bù chéng qū , zhēng nài xiōng zhōng qì xiāng jū 。
qiān sī wàn xiǎng bù chéng shī , xīn rú sǐ huī shuí dé zhī 。
liào dé jūn xīn dāng cǐ jì , shì guó fán huá xián tián dì 。
zhāo zhāo mù mù wàng jūn guī , rì zài dōng yú yuè zài xī 。
bì luò piān piān fēi yàn guò , qīng shān qiè qiè zǐ guī tí 。
wàng jìn yī yuè fù yī yuè , bù jiàn yīn róng cùn cháng jié 。
yòu wén jūn zì hé dōng lái , yè yè bù jiào hóng zhú miè 。
jī míng quǎn lì cè ěr tīng , jì jì bù wén chē mǎ yīn 。
zì cǐ zhī jūn wú dìng zhǐ , yī piàn qíng huái lěng rú shuǐ 。
jì wú huáng ěr jì jiā shū , yě hé suí shí jì yàn yú 。
rì yuè qūn xún yòu yī nián , hé shì guī qī jìng yǎo rán 。
jiāo xiāo yì biàn xiāng sī lèi , méi dài wú xīn huà yuǎn shān 。

題壁

—— 錢氏

落日西風照楚關,斷魂殘魄弔衰顔。
自從鴻鵠分飛後,無復鴛鴦並枕間。
腕玉瘦寬金縷袖,鬢蟬慵掠翠雲鬟。
秋天冬暮風雪寒,對鏡懶把金蟬簇。
夢魂夜夜到君邊,覺來寂寞鴛衾獨。
此時行坐閑紗窗,忍淚含情眉黛蹙。
古人惜別日三秋,不知君去幾多宿。
山高水闊三千里,名利使人復爾耳。
昔年曾撥伯牙絃,未遇知音莫怨天。
去年又奏相如賦,漢殿依前還不遇。
時人不知雙字訛,平川倏忽風波起。
當時南宮報罷音,教妾沉吟杵中心。
爲君滴下紅粉淚,紅羅帳裏濕鴛衾。
憤憤調琴蟬鵲噪,默默吟詩怨桂林。
千調萬撥不成曲,爭奈胸中氣相掬。
千思萬想不成詩,心如死灰誰得知。
料得君心當此際,事國繁華閑田地。
朝朝暮暮望君歸,日在東隅月在西。
碧落翩翩飛雁過,青山切切子規啼。
望盡一月復一月,不見音容寸腸結。
又聞君自河東來,夜夜不教紅燭滅。
雞鳴犬唳側耳聽,寂寂不聞車馬音。
自此知君無定止,一片情懷冷如水。
既無黄耳寄家書,也合隨時寄雁魚。
日月逡巡又一年,何事歸期竟杳然。
鮫綃裛遍相思淚,眉黛無心畫遠山。

仄仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄○平仄○平仄,平仄平平○仄○。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平平仄平仄平,仄仄仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,仄平仄仄平平仄。
仄平○仄平平平,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄○平,仄平平仄仄平仄。
平平仄仄○平仄,平仄仄平仄仄仄。
仄平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄○○仄,仄仄平平平仄仄。
平平仄平平仄平,平平仄仄平平仄。
○平平平仄仄平,○仄平○仄○平。
平平仄仄平仄仄,平平仄仄仄平平。
仄仄○平平仄仄,仄仄○平仄仄平。
平○仄仄仄平仄,平仄平○仄○仄。
平○仄仄仄平平,平○仄平平仄平。
仄仄平平○仄仄,仄仄平平平平仄。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄○,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
仄○平仄平平平,仄仄仄○平仄仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄仄○平仄平。
仄仄平平平仄仄,仄仄平平仄○仄。
仄平平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平仄仄平,平仄平○仄仄平。
平○仄仄○○仄,平仄平平仄仄平。

luò rì xī fēng zhào chǔ guān , duàn hún cán pò diào shuāi yán 。
zì cóng hóng hú fēn fēi hòu , wú fù yuān yāng bìng zhěn jiān 。
wàn yù shòu kuān jīn lǚ xiù , bìn chán yōng lüè cuì yún huán 。
qiū tiān dōng mù fēng xuě hán , duì jìng lǎn bǎ jīn chán cù 。
mèng hún yè yè dào jūn biān , jué lái jì mò yuān qīn dú 。
cǐ shí xíng zuò xián shā chuāng , rěn lèi hán qíng méi dài cù 。
gǔ rén xī bié rì sān qiū , bù zhī jūn qù jǐ duō sù 。
shān gāo shuǐ kuò sān qiān lǐ , míng lì shǐ rén fù ěr ěr 。
xī nián céng bō bǎi yá xián , wèi yù zhī yīn mò yuàn tiān 。
qù nián yòu zòu xiāng rú fù , hàn diàn yī qián huán bù yù 。
shí rén bù zhī shuāng zì é , píng chuān shū hū fēng bō qǐ 。
dāng shí nán gōng bào bà yīn , jiào qiè chén yín chǔ zhōng xīn 。
wèi jūn dī xià hóng fěn lèi , hóng luó zhàng lǐ shī yuān qīn 。
fèn fèn tiáo qín chán què zào , mò mò yín shī yuàn guì lín 。
qiān tiáo wàn bō bù chéng qū , zhēng nài xiōng zhōng qì xiāng jū 。
qiān sī wàn xiǎng bù chéng shī , xīn rú sǐ huī shuí dé zhī 。
liào dé jūn xīn dāng cǐ jì , shì guó fán huá xián tián dì 。
zhāo zhāo mù mù wàng jūn guī , rì zài dōng yú yuè zài xī 。
bì luò piān piān fēi yàn guò , qīng shān qiè qiè zǐ guī tí 。
wàng jìn yī yuè fù yī yuè , bù jiàn yīn róng cùn cháng jié 。
yòu wén jūn zì hé dōng lái , yè yè bù jiào hóng zhú miè 。
jī míng quǎn lì cè ěr tīng , jì jì bù wén chē mǎ yīn 。
zì cǐ zhī jūn wú dìng zhǐ , yī piàn qíng huái lěng rú shuǐ 。
jì wú huáng ěr jì jiā shū , yě hé suí shí jì yàn yú 。
rì yuè qūn xún yòu yī nián , hé shì guī qī jìng yǎo rán 。
jiāo xiāo yì biàn xiāng sī lèi , méi dài wú xīn huà yuǎn shān 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

落日西风照在楚关,我心断魂残魄,悲伤地吊着颓废的颜容。
自从鸿雁分飞后,再也没有像鸳鸯那样在枕头上并肩而眠。
纤腕上戴着瘦巧的玉镯,宽袖金缕衣。垂下的青丝鬓发懒散地拨在翠云鬟上。
秋天冬日的风雪很寒冷,我对着镜子懒得整理金蝉簇。
每个夜晚,我的梦魂都到你身边,醒来时却感到孤寂,鸳鸯被单空在一旁。
此时我行坐在闲敞的纱窗前,忍着泪水,眉头紧蹙,怀抱满是思念。
古人珍惜离别的日子,一别就是三秋,不知你离去已经多少个宿夜。
山高水阔隔着三千里,名利让人变得复杂,耳根不再纯净。
昔年我曾拨动伯牙的琴弦,可惜未能遇到知音,不要怪天命。
去年我又奏起相如的赋,但汉殿中依然没有遇到知音。
当时有人不知双字用法有误,一场平川之上忽然掀起了波涛。
南宫演奏结束后,我教妾深思默默地坐在杵臼旁。
为了你,我滴下红粉的泪水,湿透了红罗帐的鸳鸯被。
愤怒地调琴,蝉鹊噪声不绝,默默吟诗怨桂林的寂静。
千般调弦万种拨弦都无法奏出曲调,怎奈胸中的情绪难以捉摸。
千思万虑却无法成就一首诗,心情如同死灰,无人能懂。
我料想你此刻心情也许是纷乱复杂,处在繁华喧嚣和宁静田园之间。
朝朝暮暮盼着你归来,白天太阳升起在东方,夜晚月亮挂在西边。
蓝天飞翔着飞雁,青山回荡着子规的啼鸣。
望了又望,一个月又一个月,却不见你的踪影和听到你的声音。
又听说你自河东回来,夜夜不肯熄灭红烛。
鸡鸣犬吠,我侧耳倾听,却只有寂寞无声的车马。
从此我知道你没有停驻之地,我的深情只是被你冷漠对待。
既没有黄耳相赠的家书,也只好随时寄去雁鱼之间。
日月逡巡过了又一年,归期的事情竟然变得模糊不清。
我的眼角满布鲛绡,相思的泪水。画着眉黛却没有了心思,只看着远山茫然。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

还为您找到 28 首名为《题壁》的诗:

本文作者钱氏介绍:🔈

钱氏,姑苏(今江苏苏州)人。夫朱横客死岭南,高宗绍兴二十四年(一一五四)携遗孤归乡。事见《醉翁谈录》乙集卷二。 查看更多>>

钱氏的诗:

相关诗词: