jiǎ shēn chūn zhāng jú cún yóu dòng xiāo zhū gōng jiàn shī yíng zhóu yuè míng nián yú guò gù dōu bǔ xíng juàn zhī mò
甲申春张菊存游洞霄诸公饯诗盈轴越明年余过故都补行卷之末 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 陆文圭 (lù wén guī)

春申下邑荒江滨,有眼不识钱塘春。
朅来南北两高峰,乍见西施真美人。
晓妆浓淡看不足,誓结鹑衣老湖曲。
安知湖曲有高人,如此仙姿尚嫌俗。
别寻大涤登天柱,气压群峰三十六。
归来书窗风雨夕,潜听三竺山灵哭。
睠言玉局老飞仙,摩挲铜狄今几年。
神蛟飞鼠亦何有,金堂玉室空茫然。
天风吹醒丹泉酒,碧桃津远人回首。
石上禽余捣药声,绝怜无诀授长生。
今年却被山灵笑,依旧湖堤拾芳草。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

chūn shēn xià yì huāng jiāng bīn , yǒu yǎn bù shí qián táng chūn 。
qiè lái nán běi liǎng gāo fēng , zhà jiàn xī shī zhēn měi rén 。
xiǎo zhuāng nóng dàn kàn bù zú , shì jié chún yī lǎo hú qū 。
ān zhī hú qū yǒu gāo rén , rú cǐ xiān zī shàng xián sú 。
bié xún dà dí dēng tiān zhù , qì yā qún fēng sān shí liù 。
guī lái shū chuāng fēng yǔ xī , qián tīng sān zhú shān líng kū 。
juàn yán yù jú lǎo fēi xiān , mā sā tóng dí jīn jǐ nián 。
shén jiāo fēi shǔ yì hé yǒu , jīn táng yù shì kōng máng rán 。
tiān fēng chuī xǐng dān quán jiǔ , bì táo jīn yuǎn rén huí shǒu 。
shí shàng qín yú dǎo yào shēng , jué lián wú jué shòu cháng shēng 。
jīn nián què bèi shān líng xiào , yī jiù hú dī shí fāng cǎo 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

春申下邑的荒江岸边,有一双眼睛却不识钱塘的春色。
朅来南北两座高峰,乍一见就像是西施真正的美人。
清晨妆容浓淡难以令人满足,发誓要与鹑衣老人结缘于湖边曲径。
谁能知晓湖边曲径藏着高人,如此仙姿还觉得有些俗气。
别去寻找大涤登上天柱,气势压群峰三十六。
归来时,书窗外风雨正密,悄然倾听三竺山灵的哭泣声。
睠言玉局已经年迈,飞仙老人经过铜狄山,岁月不知几何。
神蛟与飞鼠又算得了什么,金堂玉室却依旧空荡荡。
天风吹醒了丹泉中的酒,远处的人回首望见了碧桃津。
石上的禽鸟余音悠扬地捣碎药材,可怜地却没有得到长生之法的传授。
今年却被山灵取笑,仍在湖堤拾取着芳草。
全诗写了一个人在春天去了春申下的荒江边,却不懂得欣赏美景。接着描述了南北两座高峰,称之为西施真美人,借以形容其美丽。诗中主人公发誓要与鹑衣老人结缘,但湖曲上是否有高人,仍然未知。诗人表达了美的感受,并留下了许多谜团,如大涤和天柱等。接下来,诗人描绘了归来时的景象,风雨阑珊,三竺山灵的哭声,给人一种幽怨的感觉。然后提到了仙人的岁月和修行,以及一些虚无缥缈的景象。最后,诗人谈到了天风吹醒酒泉,远人回望碧桃津,以及石上禽鸟的声音,寄托了对长生之法的渴望。整首诗以清新的春景为背景,抒发了人对美好事物的追求和对长生不老的向往。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者陆文圭介绍:🔈

陆文圭(一二五○~一三三四),字子方,江阴(今属江苏)人。度宗咸淳三年(一二六七)膺乡荐,时年十八。宋亡隠居城东,学者称墙东先生。元仁宗延佑四年(一三一七)再中乡举,朝廷数度徵召,以老疾不应。卒年八十五。有《墙东类稿》二十卷,已佚。清四库馆臣据《永乐大典》仍辑爲二十卷。清光绪《江阴县志》卷一六有传。 陆文圭诗,以影印文渊阁《四库全书》本爲底本,新辑集外诗附於卷末。 查看更多>>

陆文圭的诗:

相关诗词:

咏廿四气诗 大寒十二月中 (yǒng niàn sì qì shī dà hán shí èr yuè zhōng)

朝代:唐    作者: 元稹

腊酒自盈罇,金炉兽炭温。
大寒宜近火,无事莫开门。
冬与春交替,星周月讵存?
明朝换新律,梅柳待阳春。

(见伯二六二四、斯三八八○卷)(按:此组诗存两个钞本。
伯二六二四卷较完整,卷首题「卢相公咏廿四气诗」。
斯三八八○卷卷首已缺雨水、春分、谷雨、小满、夏至〖此首仅存末八字〗等五首,卷末题:「甲辰年夏月上旬写记。
元相公撰,李庆君书。
」今以伯二六二四卷为底本,以斯三八八○卷参校。
至其作者,二书有异。
元相公可确定为元稹,卢相公不详为谁。
究为谁作,今已难甄辨。
亦有可能元、卢二人皆为依托之名。
今姑从一说录附元稹之末。
)。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

写景 抒情 节令 哲思

甲申雨 (jiǎ shēn yǔ)

朝代:宋    作者: 陆游

老农十口传为古,春遇甲申常畏雨。
风来东北云行西,雨势已成那得御。
山阴泆湖二百岁,坐使膏腴成瘠卤。
陂塘遗迹今悉存,叹息当官谁可语。
甲申畏雨古亦然,湖之未废常丰年。
小人那知古来事,不怨豪家惟怨天。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

存目 (cún mù)

朝代:宋    作者: 胡榘

诗题:嘉定二年秋重游洞霄首句:余杭泉石欠幽探。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

将赴苏州途出洛阳留守李相公累申宴饯宠行话旧形於篇章谨抒下情以申仰谢 (jiāng fù sū zhōu tú chū luò yáng liú shǒu lǐ xiàng gong lèi shēn yàn jiàn chǒng háng huà jiù xíng wū piān zhāng jǐn shū xià qíng yǐ shēn yǎng xiè)

朝代:唐    作者: 刘禹锡

岁杪风物动,雪余宫苑晴。
兔园宾客至,金谷管弦声。
洛水故人别,吴宫新燕迎。
越郎忧不浅,怀袖有琼英。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

动物

题黎榷院诗轴 (tí lí què yuàn shī zhóu)

朝代:宋    作者: 李曾伯

别二十三年,来呼泝峡船。
昨游春梦尔,故友晓星然。
廉誉盈诗卷,忠谋在奏编。
阿蒙顽自若,应笑老穷边。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

甲申岁首 (jiǎ shēn suì shǒu)

朝代:宋    作者: 宋祁

故岁时光漏中去,新正甲子卷头开。
迎新送故祗如此,且尽灯前蓝尾杯。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

诸公出游有翼有诗和者盈轴次日饮正卿家出以示余走笔继韵 (zhū gōng chū yóu yǒu yì yǒu shī hé zhě yíng zhóu cì rì yǐn zhèng qīng jiā chū yǐ shì yú zǒu bǐ jì yùn)

朝代:宋    作者: 曾协

可堪俗事苦相留,不许联翩李郭舟。
酒兴定知鲸浪吸,词源聊看峡江流。
名如北斗谁能挹,价重连城未易酬。
恰似西都数人物,校书中秘让诸刘。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

赠皇甫侍御赴都(其二) (zèng huáng fǔ shì yù fù dōu qí èr )

朝代:唐    作者: 元希声(《全唐诗》卷一○一)

猗嗟衆珍,以况君子。
公侯之胄,必复其始。
香器长材,温仪峻峙。
显此元明,於斯备矣。
(按此诗凡八首,已载《全唐诗》。
惟「其二」缺末两句,故依《珠英集》补全之。
)。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

到荆州春物正佳枢使王公招宴欢甚已而幕府诸公携饯荆江亭并成四诗 其一 (dào jīng zhōu chūn wù zhèng jiā shū shǐ wáng gōng zhāo yàn huān shèn yǐ ér mù fǔ zhū gōng xié jiàn jīng jiāng tíng bìng chéng sì shī qí yī)

朝代:宋    作者: 孙应时

初日明远岸,绿芜满平川。
天宇呈春姿,物物怀芳妍。
长堤行车马,高楼余管弦。
由来大国楚,风景故依然。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。

存目 (cún mù)

朝代:宋    作者: 晁补之

诗题:和蔡天启小诗戏无咎首句:文书盈几法筵埋。

平平仄仄平平平,仄仄仄仄○平平。
仄平平仄仄平平,仄仄平仄平仄平。
仄平平仄○仄仄,仄仄平○仄平仄。
平平平仄仄平平,○仄平平仄平仄。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平○仄仄。
平平平平平仄仄,仄○○仄平平仄。
仄平仄仄仄平平,平平平仄平仄平。
平平平仄仄平仄,平平仄仄○平平。
平平○仄平平仄,仄平平仄平○仄。
仄仄平平仄?平,仄平平仄仄○平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄平仄。