xiè zì rán shī
谢自然诗 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 韩愈 (hán yù)

果州南充县,寒女谢自然。
童騃无所识,但闻有神僊。
轻生学其术,乃在金泉山。
繁华荣慕绝,父母慈爱捐。
凝心感魑魅,慌惚难具言。
一朝坐空室,云雾生其间。
如聆笙竽韵,来自冥冥天。
白日变幽晦,萧萧风景寒。
檐楹蹔明灭,五色光属联。
观者徒倾骇,踯躅讵敢前。
须臾自轻举,飘若风中烟。
茫茫八紘大,影响无由缘。
里胥上其事,郡守惊且叹。
驱车领官吏,甿俗争相先。
入门无所见,冠履同蜕蝉。
皆云神僊事,灼灼信可传。
余闻古夏后,象物知神奸。
山林民可入,魍魉莫逢旃。
逶迤不复振,後世恣欺谩。
幽明纷杂乱,人鬼更相残。
秦皇虽笃好,汉武洪其源。
自从二主来,此祸竟连连。
木石生怪变,狐狸骋妖患。
莫能尽性命,安得更长延。
人生处万类,知识最为贤。
奈何不自信,反欲从物迁。
往者不可悔,孤魂抱深冤。
来者犹可诫,余言岂空文。
人生有常理,男女各有伦。
寒衣及饥食,在纺绩耕耘。
下以保子孙,上以奉君亲。
苟异於此道,皆为弃其身。
噫乎彼寒女,永托异物羣。
感伤遂成诗,昧者宜书绅。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

guǒ zhōu nán chōng xiàn , hán nǚ xiè zì rán 。
tóng sì wú suǒ shí , dàn wén yǒu shén xiān 。
qīng shēng xué qí shù , nǎi zài jīn quán shān 。
fán huá róng mù jué , fù mǔ cí ài juān 。
níng xīn gǎn chī mèi , huāng hū nán jù yán 。
yī cháo zuò kōng shì , yún wù shēng qí jiān 。
rú líng shēng yú yùn , lái zì míng míng tiān 。
bái rì biàn yōu huì , xiāo xiāo fēng jǐng hán 。
yán yíng zàn míng miè , wǔ sè guāng shǔ lián 。
guān zhě tú qīng hài , zhí zhú jù gǎn qián 。
xū yú zì qīng jǔ , piāo ruò fēng zhōng yān 。
máng máng bā hóng dà , yǐng xiǎng wú yóu yuán 。
lǐ xū shàng qí shì , jùn shǒu jīng qiě tàn 。
qū chē lǐng guān lì , méng sú zhēng xiāng xiān 。
rù mén wú suǒ jiàn , guān lǚ tóng tuì chán 。
jiē yún shén xiān shì , zhuó zhuó xìn kě chuán 。
yú wén gǔ xià hòu , xiàng wù zhī shén jiān 。
shān lín mín kě rù , wǎng liǎng mò féng zhān 。
wēi yí bù fù zhèn , hòu shì zì qī màn 。
yōu míng fēn zá luàn , rén guǐ gèng xiāng cán 。
qín huáng suī dǔ hǎo , hàn wǔ hóng qí yuán 。
zì cóng èr zhǔ lái , cǐ huò jìng lián lián 。
mù shí shēng guài biàn , hú lí chěng yāo huàn 。
mò néng jìn xìng mìng , ān dé gèng cháng yán 。
rén shēng chù wàn lèi , zhī shi zuì wèi xián 。
nài hé bù zì xìn , fǎn yù cóng wù qiān 。
wǎng zhě bù kě huǐ , gū hún bào shēn yuān 。
lái zhě yóu kě jiè , yú yán qǐ kōng wén 。
rén shēng yǒu cháng lǐ , nán nǚ gè yǒu lún 。
hán yī jí jī shí , zài fǎng jì gēng yún 。
xià yǐ bǎo zǐ sūn , shàng yǐ fèng jūn qīn 。
gǒu yì wū cǐ dào , jiē wèi qì qí shēn 。
yī hū bǐ hán nǚ , yǒng tuō yì wù qún 。
gǎn shāng suì chéng shī , mèi zhě yí shū shēn 。

謝自然詩

—— 韓愈

果州南充縣,寒女謝自然。
童騃無所識,但聞有神僊。
輕生學其術,乃在金泉山。
繁華榮慕絕,父母慈愛捐。
凝心感魑魅,慌惚難具言。
一朝坐空室,雲霧生其間。
如聆笙竽韻,來自冥冥天。
白日變幽晦,蕭蕭風景寒。
簷楹蹔明滅,五色光屬聯。
觀者徒傾駭,躑躅詎敢前。
須臾自輕舉,飄若風中煙。
茫茫八紘大,影響無由緣。
里胥上其事,郡守驚且歎。
驅車領官吏,甿俗爭相先。
入門無所見,冠履同蛻蟬。
皆云神僊事,灼灼信可傳。
余聞古夏后,象物知神姦。
山林民可入,魍魎莫逢旃。
逶迤不復振,後世恣欺謾。
幽明紛雜亂,人鬼更相殘。
秦皇雖篤好,漢武洪其源。
自從二主來,此禍竟連連。
木石生怪變,狐貍騁妖患。
莫能盡性命,安得更長延。
人生處萬類,知識最爲賢。
奈何不自信,反欲從物遷。
往者不可悔,孤魂抱深冤。
來者猶可誡,余言豈空文。
人生有常理,男女各有倫。
寒衣及飢食,在紡績耕耘。
下以保子孫,上以奉君親。
苟異於此道,皆爲棄其身。
噫乎彼寒女,永託異物羣。
感傷遂成詩,昧者宜書紳。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

guǒ zhōu nán chōng xiàn , hán nǚ xiè zì rán 。
tóng sì wú suǒ shí , dàn wén yǒu shén xiān 。
qīng shēng xué qí shù , nǎi zài jīn quán shān 。
fán huá róng mù jué , fù mǔ cí ài juān 。
níng xīn gǎn chī mèi , huāng hū nán jù yán 。
yī cháo zuò kōng shì , yún wù shēng qí jiān 。
rú líng shēng yú yùn , lái zì míng míng tiān 。
bái rì biàn yōu huì , xiāo xiāo fēng jǐng hán 。
yán yíng zàn míng miè , wǔ sè guāng shǔ lián 。
guān zhě tú qīng hài , zhí zhú jù gǎn qián 。
xū yú zì qīng jǔ , piāo ruò fēng zhōng yān 。
máng máng bā hóng dà , yǐng xiǎng wú yóu yuán 。
lǐ xū shàng qí shì , jùn shǒu jīng qiě tàn 。
qū chē lǐng guān lì , méng sú zhēng xiāng xiān 。
rù mén wú suǒ jiàn , guān lǚ tóng tuì chán 。
jiē yún shén xiān shì , zhuó zhuó xìn kě chuán 。
yú wén gǔ xià hòu , xiàng wù zhī shén jiān 。
shān lín mín kě rù , wǎng liǎng mò féng zhān 。
wēi yí bù fù zhèn , hòu shì zì qī màn 。
yōu míng fēn zá luàn , rén guǐ gèng xiāng cán 。
qín huáng suī dǔ hǎo , hàn wǔ hóng qí yuán 。
zì cóng èr zhǔ lái , cǐ huò jìng lián lián 。
mù shí shēng guài biàn , hú lí chěng yāo huàn 。
mò néng jìn xìng mìng , ān dé gèng cháng yán 。
rén shēng chù wàn lèi , zhī shi zuì wèi xián 。
nài hé bù zì xìn , fǎn yù cóng wù qiān 。
wǎng zhě bù kě huǐ , gū hún bào shēn yuān 。
lái zhě yóu kě jiè , yú yán qǐ kōng wén 。
rén shēng yǒu cháng lǐ , nán nǚ gè yǒu lún 。
hán yī jí jī shí , zài fǎng jì gēng yún 。
xià yǐ bǎo zǐ sūn , shàng yǐ fèng jūn qīn 。
gǒu yì wū cǐ dào , jiē wèi qì qí shēn 。
yī hū bǐ hán nǚ , yǒng tuō yì wù qún 。
gǎn shāng suì chéng shī , mèi zhě yí shū shēn 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
果州南充县,一个寒苦的女子名叫谢自然。她年幼无知,只听说有神仙存在。她痴迷于追求长生不老之术,而这一切发生在金泉山上。繁华世俗的荣耀和亲情的温暖都离她而去。她心灵凝重,感受到了邪魔的诱惑,感到困惑而难以言表。有一天,她坐在空荡的屋子里,云雾弥漫其中,仿佛听到笙竽的音韵,似乎来自遥远的天上。白日变得昏暗,景色萧条而寒冷。房梁上的彩色光芒时隐时现,观者们惊骇不已,犹豫不前。片刻之间,她自轻举而起,飘逸如风中的烟雾。广阔的天地之间,无处不受到这种神秘的影响,它来自于无形的缘由。地方官吏里胥上报了这件事,郡守惊讶并感叹。他们驱车带领官吏和平民,争相前往。进门却一无所见,只有她冠带一新,焕然一新如同蜕变的蝉。大家都说这是神仙的事,明亮而真实,可以传颂下来。我听说夏后氏时代的古人,能认识象与物的神奸。山林是可以进入的,但魍魉却不容易遇见。既然它们不再显露,后世就肆意地欺骗诬陷。幽暗与明亮混杂纷乱,人鬼相互残害。秦皇虽然非常喜爱,汉武却让这祸患源源不断。自从这两位君主统治以来,怪异的事情层出不穷,狐狸和妖怪成了大患。没有办法尽其性命,又怎么能延续更久。人生中有各种各样的人物,但是知识是最为贤明的。可是为什么人们不自信,却渴望追随物质的迁徙。过去的事情无法悔改,孤魂抱着深深的冤屈。而来者还可以戒慎,我的言辞绝非空洞的文字。人生有常理,男女各有伦。寒衣饥饿之时,务必织绩务农耕耘。为了保护子孙,为了奉养君亲,只有遵循这条道路。若是异于此道,都将被抛弃。哎呀,那个寒苦的女子,永远寄托在异物之中。感伤之情渐渐成就了这首诗,不明白的人应该写下这样的文字。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者韩愈介绍:🔈

韩愈,字退之,南阳人。少孤,刻苦爲学,尽通六经百家。贞元八年,擢进士第,才高,又好直言,累被黜贬。初爲监察御史,上疏极论时事,贬阳山令。元和中,再爲博士,改比部郎中、史馆修撰,转考功、知制诰,进中书舍人,又改庶子。裴度讨淮西,请爲行军司马,以功迁刑部侍郎。谏迎佛骨,谪刺史潮州,移袁州。穆宗即位,召拜国子祭酒、兵部侍郎。使王廷凑,归,转吏部。爲时宰所构,罢爲兵部侍郎,寻复吏部。卒,赠礼部尚书,諡曰文。愈自比孟轲,辟佛老异端,笃旧恤孤,好诱进後学,以之成名者甚衆。文自魏晋来,拘偶对,体日衰,至愈,一返之古。而爲诗豪放,不避麤险,格之变亦自愈始焉。集四十卷,内诗十卷,外集遗文十卷,内诗十八篇,今合编... 查看更多>>

韩愈的诗:

相关诗词:

谢自然 (xiè zì rán)

朝代:宋    作者: 王俦

颇怪韩夫子,犹疑谢自然。
至今成福地,自古有神仙。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

谢自然升仙 (xiè zì rán shēng xiān)

朝代:唐    作者: 施肩吾

分明得道谢自然,古来漫说尸解仙。
如花年少一女子,身骑白鹤游青天。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

和毅公赋谢仙 (hé yì gōng fù xiè xiān)

朝代:宋    作者: 沈辽

常爱金泉谢自然,题诗多在蘂珠篇。
玄洲灵草自有种,西郭故人还作仙。
飞驭飘摇谁可想,断云流散世空怜。
锦江何处无由到,乞与齐谐异日传。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

谢太傅庙 (xiè tài fù miào)

朝代:宋    作者: 沈遘

功业由来出偶然,晋师岂必胜苻坚。
谢公更欲收民望,故筑新城坐自全。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

石竺山二十咏 其三 (shí zhú shān èr shí yǒng qí sān)

朝代:宋    作者: 刘克庄

恰召阳翁伯,俄徵谢自然。
不知玉楼上,几个是诗仙。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

和曾吉父以诗谢郑顾道送酒二首 其一 (hé céng jí fù yǐ shī xiè zhèng gù dào sòng jiǔ èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 王洋

文人运化得天然,九醖香醪自日边。
分与诗人浇舌本,不妨石涧一杯泉。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

抒情 咏物

处静得梅枝为赠以新诗将之漫次韵以谢 (chù jìng dé méi zhī wèi zèng yǐ xīn shī jiāng zhī màn cì yùn yǐ xiè)

朝代:宋    作者: 杜范

花与诗人自目成,荷君持赠半寒灯。
悄然清梦江村里,忘却官身在宛陵。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

题妙庭观 (tí miào tíng guān)

朝代:宋    作者: 李浃

风驭云车去几年,空余故迹锁苍烟。
古来信有神仙事,莫漫诗成谢自然。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

得赵昌甫诗集转呈转庵却以谢梦得诗见示有诗次韵 (dé zhào chāng fǔ shī jí zhuǎn chéng zhuǎn ān què yǐ xiè mèng dé shī jiàn shì yǒu shī cì yùn)

朝代:宋    作者: 许及之

我馋嗜诗欣染指,但见其长有谁毁。
早年游方识赵谢,如鲁逢掖宋章甫。
谢诗澜翻豪且古,赵句清癯澹而苦。
学力到後成一家,渠自不知为孰使。
天各一方费渴思,想见冰增寒似水。
居然老手斫方圆,出户中规还中矩。
转庵活法已参遍,何止得心仍得髓。
我如无宝穷波斯,望着是珍先自喜。
忽得赵璧急呈似,示以谢草如寄取。
自怜老去无长进,努力吟哦训儿子。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。

谢虚中寄新诗 (xiè xū zhōng jì xīn shī)

朝代:唐    作者: 齐己

旧友一千里,新诗五十篇。
此文经大匠,不见已多年。
趣极同无迹,精深合自然。
相思把行坐,南望隔尘烟。

仄平平平○,平仄仄仄平。
平仄平仄仄,仄○仄平平。
○平仄○仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄平仄平。
○平仄平仄,仄仄○仄平。
仄平仄○仄,平仄平○○。
○平平平仄,平仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
平平仄平仄,仄仄平仄平。
○仄平平仄,仄仄仄仄平。
平平仄○仄,平仄平○平。
平平仄平仄,仄仄平平○。
仄平仄○仄,仄仄平○○。
○平仄平仄,平仄平○平。
仄平平仄仄,○仄平仄平。
平平平平仄,仄仄仄仄○。
平○仄仄仄,仄仄平平平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平平仄仄仄,仄仄仄平仄。
平平平仄仄,平仄○○平。
平平平仄仄,仄仄平○平。
仄○仄仄平,仄仄仄平平。
仄仄平仄仄,平平仄平○。
仄平仄仄仄,平仄○○平。
平平仄仄仄,平仄仄平平。
仄平仄仄仄,仄仄○仄平。
仄仄仄仄仄,平平仄○平。
平仄○仄仄,平平仄○平。
平平仄平仄,平仄仄仄平。
平○仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄仄仄平○。
平仄平仄仄,平平仄○平。
○平仄平仄,仄仄仄仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。