tīng qín zèng yuǎn shī
听琴赠远师 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 王洋 (wáng yáng)

世人倾耳听繁音,太音古淡难为听。
有如广庭题旌夏,或者惊遁疑有神。
当时舜牀调五弦,薰风煽物无穷人。
若言造化不爱翫,安得感君回阳春。
遗音相继嗣者谁,穷山缁侣黄冠师。
非干此意乐穷静,世路自与相参差。
我今试听清风操,野鹤孤猿对残照。
琅琊山下醉翁吟,分明拨向琴中调。
人言大弦如玉温,小弦廉折亮以清。
春秋自是隔寒暑,天地不得令偕行。
岂如七弦转十指,劲节谐音同到耳。
乃知造化在指端,岂但髙山与流水。
道人不肯长怀珍,亦曾挟艺游车尘。
髙门八字惊未见,脱赠往往捐千纯。
如今飘泊困长路,更觉世味难将迎。
应将感怆赴琴曲,一听万虑罗心兵。
道人勿苦生冰炭,古道须信非人情。
哀音果要洗俗耳,更去娇弦三两声。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

shì rén qīng ěr tīng fán yīn , tài yīn gǔ dàn nán wéi tīng 。
yǒu rú guǎng tíng tí jīng xià , huò zhě jīng dùn yí yǒu shén 。
dāng shí shùn chuáng tiáo wǔ xián , xūn fēng shān wù wú qióng rén 。
ruò yán zào huà bù ài wán , ān dé gǎn jūn huí yáng chūn 。
yí yīn xiāng jì sì zhě shuí , qióng shān zī lǚ huáng guān shī 。
fēi gān cǐ yì lè qióng jìng , shì lù zì yǔ xiāng cēn cī 。
wǒ jīn shì tīng qīng fēng cāo , yě hè gū yuán duì cán zhào 。
láng yá shān xià zuì wēng yín , fēn míng bō xiàng qín zhōng tiáo 。
rén yán dà xián rú yù wēn , xiǎo xián lián zhé liàng yǐ qīng 。
chūn qiū zì shì gé hán shǔ , tiān dì bù dé lìng xié xíng 。
qǐ rú qī xián zhuǎn shí zhǐ , jìn jié xié yīn tóng dào ěr 。
nǎi zhī zào huà zài zhǐ duān , qǐ dàn gāo shān yǔ liú shuǐ 。
dào rén bù kěn cháng huái zhēn , yì céng xié yì yóu chē chén 。
gāo mén bā zì jīng wèi jiàn , tuō zèng wǎng wǎng juān qiān chún 。
rú jīn piāo bó kùn cháng lù , gèng jué shì wèi nán jiāng yíng 。
yìng jiāng gǎn chuàng fù qín qǔ , yī tīng wàn lǜ luó xīn bīng 。
dào rén wù kǔ shēng bīng tàn , gǔ dào xū xìn fēi rén qíng 。
āi yīn guǒ yào xǐ sú ěr , gèng qù jiāo xián sān liǎng shēng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

世人倾耳听着繁琐的音乐声,却难以欣赏古朴的太音乐。就像广阔的庭院上题写着夏天的旌旗,也许会让人惊讶而遁走,以为其中隐藏着神秘的力量。曾经,舜皇亲自弹奏五弦琴,凭借薰风吹拂,音乐的美妙无穷无尽。若有人说造物主并不喜爱欣赏音乐,那么又怎么能感受到他回归春天的愉悦?
留下的音乐遗音传承给后人,但是继承者是谁呢?或许是生活在贫瘠山岭中的隐士,披着黄色冠帽的普通老师。他们并不追求这音乐的愉悦,只是享受寂静的安宁。世道繁华,各自奔波,我如今亲自试着听那清风操弄,野鹤孤猿对着余晖吟唱。站在琅琊山下,仿佛能听到一个醉酒的老人在弹奏着琴,那琴音竟似乎从琴弦中分明传出。
人们称大弦音色如玉温润,小弦音色廉直而明亮。春秋之时,它们隔绝了寒暑,但天地并没有让它们同时和谐共舞。可不如将七弦琴转换为十指弹奏,那力度和音色将同到耳中,才能真正理解造化的妙处,而这妙处不仅仅存在于高山和流水之中。
可惜有些道士不肯珍藏这音乐的宝贝,曾经也带着他们的技艺游走在车尘之中。高门的富家子弟也不懂得欣赏这古朴的音乐,总是对赠送的琴音漠不关心。如今他们身处困苦漂泊的境地,愈发感受到现实的残酷。我呼吁道士们不要再为了生计而忍受严寒和饥饿,毕竟古道的真谛往往不是人们所能理解的。若想让悲伤的音乐打动俗世的耳朵,那就要将琴弦上那几个娇嫩的音符彻底去除。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者王洋介绍:🔈

王洋(一○八七?~一一五四?),字元渤,原籍东牟(今山东蓬莱),侨居山阳(今江苏淮安)。徽宗宣和六年(一一二四)进士。高宗绍兴元年(一一三一),召爲秘书省正字。历校书郎,吏部员外郎,守起属舍人,坐事免(《建炎以来系年要录》卷四四、五七、五八)。十年,由权发遣吉州改知邵武军(《宋会要辑稿》职官六一之四八)。十七年,由知饶州任罢(《建炎以来系年要录》卷一五六)。寓信信,因居所有荷花水木之胜,自号王南池,辟室曰半僧寮(《洞泉日记》卷中)。二十三年,以直徽猷阁主管台州崇道观卒(《建炎以来系年要录》卷一六五)。一说十二月卒,年六十七。其子易祖收辑遗文爲《东牟集》三十卷(《宋史·艺文志》作二十九卷),孝宗... 查看更多>>

王洋的诗:

相关诗词:

赠琴士翁明远并简干教二黄丈 其二 (zèng qín shì wēng míng yuǎn bìng jiǎn gān jiào èr huáng zhàng qí èr)

朝代:宋    作者: 徐鹿卿

莫恨吾琴难入俗,俗人不听韵方高。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

听琴秋夜赠寇尊师 (tīng qín qiū yè zèng kòu zūn shī)

朝代:唐    作者: 常建

琴当秋夜听,况是洞中人。
一指指应法,一声声爽神。
寒虫临砌急,清吹褭灯频。
何必锺期耳,高闲自可亲。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

听天台处士弹琴 (tīng tiān tāi chǔ shì tán qín)

朝代:宋    作者: 文同

处士得琴要,谁师师自然。
为言秋思好,因听夜声圆。
耳出淫哇外,心摇寂寞前。
广陵君且止,不欲慢商弦。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

赠智朗禅师 (zèng zhì lǎng chán shī)

朝代:唐    作者: 贾岛

上人分明见,玉兔潭底没。
上人光惨貌,古来恨峭发。
涕辞孔颜庙,笑访禅寂室。
步随青山影,坐学白塔骨。
解听无弄琴,不礼有身佛。
欲问师何之,忽与我相别。
率赋赠远言,言慙非子曰。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

动物

洛社老僧听琴 其二 (luò shè lǎo sēng tīng qín qí èr)

朝代:宋    作者: 楼钥

自言几载不闻琴,屡听清弹苦契心。
少待庭柯蝉噪静,为师更作醉翁吟。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

赠琴棋僧歌 (zèng qín qí sēng gē)

朝代:唐    作者: 张瀛

我尝听师法一说,波上莲花水中月。
不垢不净是色空,无法无空亦无灭。
我尝听师禅一观,浪溢鳌头蟾魄满。
河沙世界尽空空,一寸寒灰冷灯畔。
我又听师琴一抚,长松唤住秋山雨。
弦中雅弄若铿金,指下寒泉流太古。
我又听师棋一着,山顶坐沈红日脚。
阿谁称是国手人,罗浮道士赌却鹤。
输却药,法怀斟下红霞丹,束手不敢争头角。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

赠琴士翁明远并简干教二黄丈 其三 (zèng qín shì wēng míng yuǎn bìng jiǎn gān jiào èr huáng zhàng qí sān)

朝代:宋    作者: 徐鹿卿

静寄琴中适意吟,鲁庵句里自然琴。
琴诗苦要清如许,千古寥寥觅赏音。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

上灵洞栖真寺听琴赠立公 (shàng líng dòng qī zhēn sì tīng qín zèng lì gōng)

朝代:宋    作者: 金履详

为访高人入山去,迢迢山路不知劳。
此身已到山高处,更听琴声山更高。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

赠琴士翁明远并简干教二黄丈 其四 (zèng qín shì wēng míng yuǎn bìng jiǎn gān jiào èr huáng zhàng qí sì)

朝代:宋    作者: 徐鹿卿

我亦能琴妙不传,无琴无谱并无弦。
客来问讯琴安在,指似孤鸿落日边。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。

听李尊师弹琴 (tīng lǐ zūn shī tán qín)

朝代:唐    作者: 齐己

仙子弄瑶琴,仙山松月深。
此声含太古,谁听到无心。
洒石霜千片,歕崖泉万寻。
何人传指法,携向海中岑。

仄平平仄○平平,仄平仄仄○平○。
仄○仄○○平仄,仄仄平仄平仄平。
○平仄平○仄平,平平仄仄平平平。
仄平仄仄仄仄仄,平仄仄平○平平。
○平○仄仄仄平,平平平仄平○平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄○○平。
仄平仄○平平○,仄仄平平仄平仄。
平平平仄仄平○,○平仄仄平○○。
平平仄平○仄平,仄平平○仄仄平。
平平仄仄仄平仄,平仄仄仄仄平○。
仄○仄平仄仄仄,仄仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄仄平,仄仄平平仄平仄。
仄平仄仄○平平,仄平仄仄平平平。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平○。
○平平仄仄○仄,○仄仄仄○○○。
○○仄仄仄平仄,仄○仄○平平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平仄平平平。
平平仄仄仄仄仄,○仄○平○仄平。