qī sōng tíng
七松亭 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 张乔 (zhāng qiáo)

七松亭上望秦川,高鸟闲云满目前。
已比子真耕谷口,岂同陶令卧江边。
临崖把卷惊回烧,扫石留僧听远泉。
明月影中宫漏近,佩声应宿使朝天。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

qī sōng tíng shàng wàng qín chuān , gāo niǎo xián yún mǎn mù qián 。
yǐ bǐ zǐ zhēn gēng gǔ kǒu , qǐ tóng táo lìng wò jiāng biān 。
lín yá bǎ juàn jīng huí shāo , sǎo shí liú sēng tīng yuǎn quán 。
míng yuè yǐng zhōng gōng lòu jìn , pèi shēng yìng sù shǐ cháo tiān 。

七松亭

—— 張喬

七松亭上望秦川,高鳥閑雲滿目前。
已比子真耕谷口,豈同陶令臥江邊。
臨崖把卷驚迴燒,掃石留僧聽遠泉。
明月影中宮漏近,珮聲應宿使朝天。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

qī sōng tíng shàng wàng qín chuān , gāo niǎo xián yún mǎn mù qián 。
yǐ bǐ zǐ zhēn gēng gǔ kǒu , qǐ tóng táo lìng wò jiāng biān 。
lín yá bǎ juàn jīng huí shāo , sǎo shí liú sēng tīng yuǎn quán 。
míng yuè yǐng zhōng gōng lòu jìn , pèi shēng yìng sù shǐ cháo tiān 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
站在七松亭上俯瞰秦川,高飞的鸟儿随意地在云中飘荡,眼前尽是美景。
已经比起子真正在谷口辛勤耕种,怎能与陶令一样悠闲地躺在江边。
靠近悬崖,拿起卷轴突然被火焰惊吓,清扫石头留下僧侣倾听远处的泉水声音。
明亮的月光下,宫廷的时钟声近在眼前,佩带的声音回应着宿卫者前来朝天门。



总结:

这首诗通过描绘七松亭上眺望秦川的景色,展现了山水之间的宁静和壮丽。诗人以比较的手法,对比了自己与古代文人的境遇,表达了对劳动与安逸、自然与人文的思考。最后两句则表达了月夜中的宁静和寂静,以及宫廷中宿卫者的职责和使命感。整体描写充满了山水之间的和谐与富有哲理的思考。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者张乔介绍:🔈

张乔,池州人,咸通中进士。黄巢之乱,罢举,隐九华。诗二卷。 查看更多>>

张乔的诗:

相关诗词:

七峰亭独坐 (qī fēng tíng dú zuò)

朝代:宋    作者: 喻良能

屿岫新亭好,悠然见七峯。
凭栏吟不尽,春色与秋容。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

偈颂七十二首 其五○ (jì sòng qī shí èr shǒu qí wǔ ○)

朝代:宋    作者: 释祖钦

虚而灵,空而妙。
冷而看,默而照。
亭亭雪,没青松,杳杳云,藏白鸟。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

续赋家园七咏 桂岩 (xù fù jiā yuán qī yǒng guì yán)

朝代:宋    作者: 刘子翬

山中多桂树,亭亭傍幽岩。
微风发秋香,十里穿松杉。
谁歌招隠词,吾生付长鑱。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

写景 抒情

游李少师园十题 松岛 (yóu lǐ shǎo shī yuán shí tí sōng dǎo)

朝代:宋    作者: 范祖禹

孤屿何亭亭,苍松郁相对。
池中蛟龙起,天际风雨会。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

动物

松桂亭 (sōng guì tíng)

朝代:宋    作者: 程九万

松桂移栽满,园亭改筑新。
诗书千古事,松桂四时心。
萧瑟风成韵,扶疎月满阴。
一琴聊自托,山水是知音。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

山亭三首 其三 (shān tíng sān shǒu qí sān)

朝代:宋    作者: 李石

小圃依山入,危亭隠磴斜。
林塘扫寒雨,篱落卧疎花。
处士七松宅,先生五柳家。
柴门何所待,倚杖数昏鸦。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

松风亭四首 其二 (sōng fēng tíng sì shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 曾几

客至引幽步,步及松风亭。
问亭何当作,笑视何足听。
俗论哄蛙黾,市声殷雷霆。
时来一洗耳,两眼为君青。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

松风亭 (sōng fēng tíng)

朝代:宋    作者: 赵良生

七树怀郑薰,千尺羡晋峤。
弘景招不来,俯仰但长啸。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

句 其一七 (jù qí yī qī)

朝代:宋    作者: 张耒

亭亭古柏不知年,天宝以前耆旧传。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。

庐陵黄炳筑亭所居侯山扁以赤松子自号赤松亭长之官鄂渚为赋诗 (lú líng huáng bǐng zhù tíng suǒ jū hóu shān biǎn yǐ chì sōng zǐ zì hào chì sōng tíng cháng zhī guān è zhǔ wèi fù shī)

朝代:宋    作者: 严粲

仙人遗世不曾愁,但欲相期汗漫游。
亭长只今闲未得,南楼孤啸望神州。

仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
仄仄仄平平仄仄,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。