mèng xiè tíng
梦谢亭 🔈
梦後何人见,孤亭似旧时。
褰开诚得地,冥感竟因诗。
不往过应少,悲来下独迟。
顾慙非谢客,灵贶杳难追。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
夢後何人見,孤亭似舊時。
褰開誠得地,冥感竟因詩。
不往過應少,悲來下獨遲。
顧慙非謝客,靈貺杳難追。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
梦后有谁能看见,孤亭犹如往日一般。
展开真诚之地,冥思竟然因为诗歌而触动。
不经历过去,将会少有感慨;悲伤降临时,才会独自迟来。
我惭愧,非谢客之能,无法追寻灵感的神秘恩赐。
全诗概括:诗人在孤亭中沉思,感慨自己在写诗过程中得到了灵感的启示,但也深感自己的能力有限,难以追寻灵感的源泉。诗人认识到,只有经历过人生的起伏和悲欢才能真正理解诗歌的内涵。
朱庆余的诗:
相关诗词:
游谢公亭 (yóu xiè gōng tíng)
行行方避梦,又到谢亭来。
举世皆如此,伊余何处回?竹鲜多透石,泉洁亦无苔。
坐与僧同语,谁能顾酒杯。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
新亭 (xīn tíng)
不复新亭泪,其如感慨何。
北风吹草木,西照满山河。
王谢闻孙少,萧陈短梦多。
庭芳摇落尽,江上有渔歌。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
敬亭道中 (jìng tíng dào zhōng)
小谢曾临郡,山应自识诗。
空余春草梦,无复敬亭碑。
暝色如相觅,秋云不受吹。
买鱼寻宿处,烟水有茅茨。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
又登碧云亭感怀三十首 其二三 (yòu dēng bì yún tíng gǎn huái sān shí shǒu qí èr sān)
晚上危亭一凭栏,青青最爱谢家山。
谢公陈迹虽磨灭,余韵遗风尚可攀。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
题北山松轩 (tí běi shān sōng xuān)
万木有荣谢,此松无盛衰。
梦阑秋韵起,棋罢午阴移。
般匠顾不顾,秦君知未知。
亭亭高节在,看取雪霜时。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
梦野亭 (mèng yě tíng)
云梦泽南古景陵,登临聚景在幽亭。
几重湛湛陂湖绿,万叠阴阴桑柘青。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
寄谢霍丘静乐亭 (jì xiè huò qiū jìng lè tíng)
城西陵谷几推移,仍有中亭玉树枝。
从政真同傲吏隐,赏心能与古人期。
诛茅改筑成芳榭,引水交流涨曲池。
闻道小山多丽句,还因春草梦新诗。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
郡侯访予于沧浪亭因而高会翌日以一章谢之 (jùn hóu fǎng yǔ yú cāng làng tíng yīn ér gāo huì yì rì yǐ yī zhāng xiè zhī)
荒亭俗少游,迁客心自爱。
绕亭植梧竹,私心亦有待。
昨朝十骑来,䟃
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
登同乐亭饮泉 (dēng tóng lè tíng yǐn quán)
何人爱斯泉,结构亭上屋。
空亭何所有,冷气宜三伏。
泠泠石甃净,须眉真可瞩。
欲饮无樽罍,挹彼才盈掬。
何时近亭居,更种亭畔菊。
日饮潭中甘,庶用稽死录。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。