féng yǔn nán yuǎn kuàng jiā zuò yǒu shùn lǜ yuǎn xiāng tōng zhī jù yīn cì yùn jì zhī
冯允南远贶佳作有舜律远相通之句因次韵寄之 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 范镇 (fàn zhèn)

盛旦真明圣,平生伏至公。
遭逢不世出,覆露与天同。
谅直诚多勉,谋猷媿罔功。
后王明若日,夷夏庆同风。
喜气中兼外,欢谣北至东。
敢图严密禁,擢处太清宫。
峻拔山形大,高明地望雄。
起居无忘古,坐卧只思忠。
论乐嗟沦废,求音扣寂空。
大和非隐伏,至理自穹崇。
暧昧幽还显,尊卑降复隆。
使人思舞凤,如弋慕飞鸿。
世事安清谧,人心处正中。
至醇当直诣,精义故旁通。
本自关瑶律,还须抚素桐。
天材由圣作,物理要人穷。
往古为经始,来今是考终。
云为极微妙,襟抱贮冲融。
敛聚阴阳气,窥观造化工。
因君说乐事,诗咏照光虹。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

shèng dàn zhēn míng shèng , píng shēng fú zhì gōng 。
zāo féng bù shì chū , fù lù yǔ tiān tóng 。
liàng zhí chéng duō miǎn , móu yóu kuì wǎng gōng 。
hòu wáng míng ruò rì , yí xià qìng tóng fēng 。
xǐ qì zhōng jiān wài , huān yáo běi zhì dōng 。
gǎn tú yán mì jìn , zhuó chù tài qīng gōng 。
jùn bá shān xíng dà , gāo míng dì wàng xióng 。
qǐ jū wú wàng gǔ , zuò wò zhī sī zhōng 。
lùn lè jiē lún fèi , qiú yīn kòu jì kōng 。
dà hé fēi yǐn fú , zhì lǐ zì qióng chóng 。
ài mèi yōu huán xiǎn , zūn bēi jiàng fù lóng 。
shǐ rén sī wǔ fèng , rú yì mù fēi hóng 。
shì shì ān qīng mì , rén xīn chù zhèng zhōng 。
zhì chún dāng zhí yì , jīng yì gù páng tōng 。
běn zì guān yáo lǜ , huán xū fǔ sù tóng 。
tiān cái yóu shèng zuò , wù lǐ yào rén qióng 。
wǎng gǔ wèi jīng shǐ , lái jīn shì kǎo zhōng 。
yún wèi jí wēi miào , jīn bào zhù chōng róng 。
liǎn jù yīn yáng qì , kuī guān zào huà gōng 。
yīn jūn shuō lè shì , shī yǒng zhào guāng hóng 。

馮允南遠貺佳作有舜律遠相通之句因次韵寄之

—— 范鎮

盛旦真明聖,平生伏至公。
遭逢不世出,覆露與天同。
諒直誠多勉,謀猷媿罔功。
后王明若日,夷夏慶同風。
喜氣中兼外,歡謠北至東。
敢圖嚴密禁,擢處太清宮。
峻拔山形大,高明地望雄。
起居無忘古,坐卧只思忠。
論樂嗟淪廢,求音扣寂空。
大和非隱伏,至理自穹崇。
曖昧幽還顯,尊卑降復隆。
使人思舞鳳,如弋慕飛鴻。
世事安清謐,人心處正中。
至醇當直詣,精義故旁通。
本自關瑶律,還須撫素桐。
天材由聖作,物理要人窮。
往古爲經始,來今是考終。
云爲極微妙,襟抱貯沖融。
斂聚陰陽氣,窺觀造化工。
因君說樂事,詩詠照光虹。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

shèng dàn zhēn míng shèng , píng shēng fú zhì gōng 。
zāo féng bù shì chū , fù lù yǔ tiān tóng 。
liàng zhí chéng duō miǎn , móu yóu kuì wǎng gōng 。
hòu wáng míng ruò rì , yí xià qìng tóng fēng 。
xǐ qì zhōng jiān wài , huān yáo běi zhì dōng 。
gǎn tú yán mì jìn , zhuó chù tài qīng gōng 。
jùn bá shān xíng dà , gāo míng dì wàng xióng 。
qǐ jū wú wàng gǔ , zuò wò zhī sī zhōng 。
lùn lè jiē lún fèi , qiú yīn kòu jì kōng 。
dà hé fēi yǐn fú , zhì lǐ zì qióng chóng 。
ài mèi yōu huán xiǎn , zūn bēi jiàng fù lóng 。
shǐ rén sī wǔ fèng , rú yì mù fēi hóng 。
shì shì ān qīng mì , rén xīn chù zhèng zhōng 。
zhì chún dāng zhí yì , jīng yì gù páng tōng 。
běn zì guān yáo lǜ , huán xū fǔ sù tóng 。
tiān cái yóu shèng zuò , wù lǐ yào rén qióng 。
wǎng gǔ wèi jīng shǐ , lái jīn shì kǎo zhōng 。
yún wèi jí wēi miào , jīn bào zhù chōng róng 。
liǎn jù yīn yáng qì , kuī guān zào huà gōng 。
yīn jūn shuō lè shì , shī yǒng zhào guāng hóng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
盛旦真明圣,平生敬仰至公之德。
经历了罕见的艰难险阻,身世曝露与天同寒。
虽然心怀直率和诚实,但谋略却媿无所成就。
未来的君王应像阳光般明亮,带给夷夏一片和平繁荣。
喜气融于内外,欢乐之歌飘至北方与东方。
敢有奢望守密禁,居处于清静的宫室中。
高峻的山形耸立,屹立于广袤的土地之上。
无论起居,都不忘记古时的美德,坐卧间只怀念忠诚。
对音乐的讨论感叹其衰落,寻求音律却只得寂寞空虚。
大和之道并非隐藏,至理自然崇高。
模糊中还闪现着幽深的智慧,尊卑降临又再次兴盛。
让人想起翩翩起舞的凤凰,如同射手羡慕翱翔的雄鸿。
世事安宁静谧,人心平处正中。
至纯之道应直抵目标,精义则可以与其他思想并存。
源自关瑶的乐律,也需倚重素桐的慰藉。
人天才由圣贤创造,物理法则需要人类的探索。
回顾古代是知识的起点,走向现在是智慧的归宿。
云彩展示极致微妙之美,胸怀充满着广阔融合之情。
汇聚阴阳之气,探索造化之妙。
因为有你,谈论乐事才如光辉的彩虹般灿烂。

赏析:
这首诗以文言古雅的笔调,表达了对古圣贤的钦佩以及对至道理的追求。诗人以赞美和寄托的心情,表达了对古代贤人冯允南的敬仰和祝愿。诗中旨在强调忠诚、正直、谦虚、刚毅等品质,以及对文化传统的尊崇和追求,体现了作者对理想人生的向往与追求。整首诗展现了崇高的品德追求与文化自信。
标签:
抒怀、崇古、仰贤

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者范镇介绍:🔈

范镇(一○○八~一○八九),字景仁,成都华阳(今四川成都)人。仁宗宝元元年(一○三八)进士(《续资治通监长编》卷一二二),调新安主簿。召试学士院,授直秘阁、判吏部南曹,开封府推官。擢起居舍人、知谏院,改集贤殿修撰,纠察在京刑狱,同修起居注,遂知制诰。英宗立,迁翰林学士。明年,出知陈州。神宗即位,召复翰林学士兼侍读、知通进银台司。因与王安石政见不合,熙宁三年(一○七○)以户部侍郎致仕。哲宗立,起提举中太一宫兼侍读,恳辞不就,改提举崇福宫。数月复告老,再致仕,累封蜀郡公。元佑三年闰十二月卒,年八十一。谥忠文。有文集百卷,已佚。事见宋韩维《南阳集》卷三○《忠文范公神道碑》。《宋史》卷三三七有传。 范... 查看更多>>

范镇的诗:

相关诗词:

韩耕道次八绝句韵见寄因和答之 其四 (hán gēng dào cì bā jué jù yùn jiàn jì yīn hé dá zhī qí sì)

朝代:宋    作者: 曹彦约

营垒家家说望夫,将军志远在余吾。
从来万甲千金费,曾有因粮事也无。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

某为世所弃困居於苏平生交游过门不顾长安侍读叶丈不以秦吴之远高下之隔闵此穷悴特贶以诗然韵险句奇不可攀续仰酬高谊强抉芜音 (mǒu wèi shì suǒ qì kùn jū wū sū píng shēng jiāo yóu guò mén bù gù cháng ān shì dú yè zhàng bù yǐ qín wú zhī yuǎn gāo xià zhī gé mǐn cǐ qióng cuì tè kuàng yǐ shī rán yùn xiǎn jù qí bù kě pān xù yǎng chóu gāo yì qiáng jué wú yīn)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

公镇西都拥剧权,远嗟穷苦寄新篇。
气雄迥出关河外,句险空惊鱼鸟前。
玉帐夜严兵似水,茅斋春静草如烟。
才愚荣悴皆殊绝,自笑相酬更斐然。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

杂曲歌辞 远别离 (zá qū gē cí yuǎn bié lí)

朝代:唐    作者: 李白

远别离,古有皇英之二女,乃在洞庭之南,潇湘之浦。
海水直下万里深,谁人不言此离苦。
日惨惨兮云冥冥,猩猩啼烟兮鬼啸雨。
我纵言之将何补,皇穹窃恐不照余之忠诚。
雷冯冯兮欲吼怒,尧舜当之亦禅禹。
君失臣兮龙为鱼,权归臣兮鼠变虎。
或云尧幽囚,舜野死,九疑联緜皆相似,重瞳孤坟竟何是。
帝子泣兮绿云间,随风波兮去无还。
恸哭兮远望,见苍梧之深山。
苍梧山崩湘水绝,竹上之泪乃可灭。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

动物

庄器之贤良居镜湖上作吾亦爱吾庐六诗见寄因次韵述桂隠事报之兼呈同志 其四 (zhuāng qì zhī xián liáng jū jìng hú shàng zuò wú yì ài wú lú liù shī jiàn jì yīn cì yùn shù guì yǐn shì bào zhī jiān chéng tóng zhì qí sì)

朝代:宋    作者: 张鎡

吾亦爱吾庐,试听谈向背。
维南汇平湖,浙水实分派。
两峰屹三塔,形势远襟带。
城中那有此,到处怜湫隘。
拏舟信所之,讵复防厉揭。
猿鹿骛幽旷,引遯终远害。
抱垣更通津,渔钓欲寄快。
都缘迹不羁,彻老心自在。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

代冯似宗寿楼文昌 其五 (dài féng sì zōng shòu lóu wén chāng qí wǔ)

朝代:宋    作者: 杨简

阳复之望,惟公诞辰。
何以贶之,秉国之钧。
何以寿之,南山之椿。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

方时敏以茶饷李萧远因作诗止茶其弟元若允迪闻之谓茶不可止和其诗复以茶二餠寄其兄三子皆余所善也时敏既止茶不当复受允迪之饷而萧远巍然亦不得以独飨也故次其韵以请二子 (fāng shí mǐn yǐ chá xiǎng lǐ xiāo yuǎn yīn zuò shī zhǐ chá qí dì yuán ruò yǔn dí wén zhī wèi chá bù kě zhǐ hé qí shī fù yǐ chá èr bǐng jì qí xiōng sān zǐ jiē yú suǒ shàn yě shí mǐn jì zhǐ chá bù dàng fù shòu yǔn dí zhī xiǎng ér xiāo yuǎn wēi rán yì bù dé yǐ dú xiǎng yě gù cì qí yùn yǐ qǐng èr zǐ)

朝代:宋    作者: 赵鼎臣

得士一夔足,我独交两方。
腹有书五车,家无钱一囊。
人皆不堪忧,愠色渠未尝。
大冯河梁上,正作龟头藏。
西山挹爽气,北窗傲羲皇。
对茗不肯饮,醉倒温柔乡。
泮宫有臞仙,野鹤姿昂昂。
少年苦书淫,壮岁惟诗昌。
平生重取与,一介分毫芒。
受贶独不辞,大啜意甚长。
我本田间人,虽老尚木强。
边韶请割席,陆羽愿升堂。
破铛杂姜盐,煎煮我所当。
丐子龙凤骨,浇我藜藿肠。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

动物

张王臣贶诗诘朝遂行次韵寄之 (zhāng wáng chén kuàng shī jié cháo suì xíng cì yùn jì zhī)

朝代:宋    作者: 赵蕃

书贵在瘦硬,诗须成管弦。
典刑君尚有,老至我加年。
早作诸侯客,远劳从事贤。
见来元不款,别去忽何边。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

元默书来作溪翁亭成且索诗因寄四章 其四 (yuán mò shū lái zuò xī wēng tíng chéng qiě suǒ shī yīn jì sì zhāng qí sì)

朝代:宋    作者: 韩淲

潜山之水兮源远远,溪翁何在兮源不见。
昔之隠於此地兮自无怨,後世之人兮因兹亭以缱绻。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

次韵李允道四言 (cì yùn lǐ yǔn dào sì yán)

朝代:宋    作者: 方回

之子酒所,龙蛇挥扫。
清风拂砚,明月视稿。
佳思涌出,傍观惊倒。
岂不有学,升之曰造。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

动物

德循诗律甚佳方幸拭目因作拙句以勉之 (dé xún shī lǜ shèn jiā fāng xìng shì mù yīn zuò zhuō jù yǐ miǎn zhī)

朝代:宋    作者: 李之仪

唐人好诗乃风俗,语出工夫各一家。
前辈相因多自任,後来无复更相夸。
半山老子偏游戏,真一仙人每叹嗟。
傍出豫章登一格,凭君细与辨龙蛇。

仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄○平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄○平。
○仄平平仄,平平仄仄○。
仄○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平○仄平。
仄平○仄仄,○仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄○○。
仄平○仄仄,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平仄平仄,平仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平仄仄仄,平仄仄平○。

动物