dú mèng jiāo shī
读孟郊诗 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 李纲 (lǐ gāng)

我读东野诗,因知东野心。
穷愁不出门,戚戚较古今。
肠饥复号寒,冻折西床琴。
寒苦吟亦苦,天光为沈阴。
退之乃诗豪,法度严已森。
雄健日千里,光鋩长万寻。
乃独喜东野,譬犹冠待簪。
韩豪如春风,百卉开芳林。
郊穷如秋露,候虫寒自吟。
韩如锵金石,中作韶濩音。
郊如击土鼓,淡薄意亦深。
学韩如可乐,学郊愁日侵。
因歌遂成谣,聊以为诗箴。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

wǒ dú dōng yě shī , yīn zhī dōng yě xīn 。
qióng chóu bù chū mén , qī qī jiào gǔ jīn 。
cháng jī fù hào hán , dòng zhé xī chuáng qín 。
hán kǔ yín yì kǔ , tiān guāng wèi shěn yīn 。
tuì zhī nǎi shī háo , fǎ dù yán yǐ sēn 。
xióng jiàn rì qiān lǐ , guāng máng cháng wàn xún 。
nǎi dú xǐ dōng yě , pì yóu guān dài zān 。
hán háo rú chūn fēng , bǎi huì kāi fāng lín 。
jiāo qióng rú qiū lù , hòu chóng hán zì yín 。
hán rú qiāng jīn shí , zhōng zuò sháo hù yīn 。
jiāo rú jī tǔ gǔ , dàn báo yì yì shēn 。
xué hán rú kě lè , xué jiāo chóu rì qīn 。
yīn gē suì chéng yáo , liáo yǐ wéi shī zhēn 。

讀孟郊詩

—— 李綱

我讀東野詩,因知東野心。
窮愁不出門,戚戚較古今。
腸饑復號寒,凍折西床琴。
寒苦吟亦苦,天光爲沈陰。
退之乃詩豪,法度嚴已森。
雄健日千里,光鋩長萬尋。
乃獨喜東野,譬猶冠待簪。
韓豪如春風,百卉開芳林。
郊窮如秋露,候蟲寒自吟。
韓如鏘金石,中作韶濩音。
郊如擊土鼓,淡薄意亦深。
學韓如可樂,學郊愁日侵。
因歌遂成謠,聊以爲詩箴。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

wǒ dú dōng yě shī , yīn zhī dōng yě xīn 。
qióng chóu bù chū mén , qī qī jiào gǔ jīn 。
cháng jī fù hào hán , dòng zhé xī chuáng qín 。
hán kǔ yín yì kǔ , tiān guāng wèi shěn yīn 。
tuì zhī nǎi shī háo , fǎ dù yán yǐ sēn 。
xióng jiàn rì qiān lǐ , guāng máng cháng wàn xún 。
nǎi dú xǐ dōng yě , pì yóu guān dài zān 。
hán háo rú chūn fēng , bǎi huì kāi fāng lín 。
jiāo qióng rú qiū lù , hòu chóng hán zì yín 。
hán rú qiāng jīn shí , zhōng zuò sháo hù yīn 。
jiāo rú jī tǔ gǔ , dàn báo yì yì shēn 。
xué hán rú kě lè , xué jiāo chóu rì qīn 。
yīn gē suì chéng yáo , liáo yǐ wéi shī zhēn 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
我读东野的诗,因而悟到他的心境。他在贫穷中忧愁,不愿外出,内心痛苦,比较了古今的境况。他饥肠辘辘,又被寒冷所困,寒冷冻坏了他西床上的琴。寒苦的情绪使他的吟咏也变得苦涩,天空也仿佛变得阴沉。
退而观之,东野算得上是诗的豪杰,他的创作法度严谨而深沉。他的诗歌雄健有力,犹如千里驰骋的烈马,锋芒直逼万寻高山。
然而,我特别喜欢东野的诗,就像戴上冠冕等待佩戴簪子一样。与他相比,韩豪就像春风,他的诗歌如百花开放的芳林。而在郊野贫困的人们就像秋天的露水,等待着冷虫在寒冷中吟唱。韩豪的诗歌之音像金石相击,形成了悠扬的音乐,而在贫苦的郊野之中,却只有简陋的土鼓,然而意境却深邃蕴含。
学习韩豪的诗歌让人愉悦,而学习郊野的诗则使人的愁苦不断蔓延。因此,我因吟咏而成为了一首谣歌,借以表达自己的心境,也把它当作诗的箴言。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者李纲介绍:🔈

李纲(一○八三~一一四○),字伯纪,号梁谿居士,邵武(今属福建)人,自其祖始居无锡(今属江苏)。徽宗政和二年(一一一二)进士。积官至监察御史兼权殿中侍御史,因忤权贵,改比部员外郎,迁起居郎。宣和元年(一一一九),因言事谪监南剑州沙县税务。七年,爲太常少卿。钦宗即位,除兵部侍郎,爲行营参谋官,力主抗金,以姚平仲兵败罢。寻复尚书右丞,充京城四壁守御使,除知枢密院事。後因反对和议,落职提举亳州明道宫,建昌军安置,再谪宁江。金兵再至,除资政殿大学士,领开封府事。纲行次长沙受命,率湖南勤王师入援,未而而开封已陷。高宗即位,拜尚书右仆射兼中书侍郎。因反对避地东南,落职居鄂州。绍兴二年(一一三二),除观文殿... 查看更多>>

李纲的诗:

李纲的词:

相关诗词:

读孟郊诗二首 其一 (dú mèng jiāo shī èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 苏轼

夜读孟郊诗,细字如牛毛。
寒灯照昏花,佳处时一遭。
孤芳擢荒秽,苦语余诗骚。
水清石凿凿,湍激不受篙。
初如食小鱼,所得不偿劳。
又似煮彭

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

读孟郊诗二首 其二 (dú mèng jiāo shī èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 苏轼

我憎孟郊诗,复作孟郊语。
饥肠自鸣唤,空壁转饥鼠。
诗从肺腑出,出辄愁肺腑。
有如黄河鱼,出膏以自煮。
尚爱铜斗歌,鄙俚颇近古。
桃弓射鸭罢,独速短蓑舞。
不忧踏船翻,踏浪不踏土。
吴姬霜雪白,赤脚浣白紵。
嫁与踏浪儿,不识离别苦。
歌君江湖曲,感我长羁旅。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

夜饮罗怀叟三杯属余刚制共读孟郊诗 (yè yǐn luó huái sǒu sān bēi shǔ yú gāng zhì gòng dú mèng jiāo shī)

朝代:宋    作者: 朱复之

建子初寒月,篝灯对语时。
独醒苏客酒,细咏孟生诗。
蠹老无新卷,乌惊有夜枝。
白云路不远,明日肯重来。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

读罗隠孟郊集 (dú luó yǐn mèng jiāo jí)

朝代:宋    作者: 黄裳

罗隠寓以駡,孟郊鸣其穷。
始读鬰吾气,再味濡我胸。
如何志与气,发作瓶瓮中。
大见无贤愚,大乐非穷通。
弃置二子集,追攀千古风。
中兼六义异,下与万物同。
妙象生丹青,利器资陶熔。
心手适相遇,变化从色空。
感寓复收敛,兀然无我翁。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

读孟郊集 (dú mèng jiāo jí)

朝代:唐    作者: 贯休

东野子何之,诗人始见诗。
清刳霜雪髓,吟动鬼神司。
举世言多媚,无人师此师。
因知吾道後,冷淡亦如斯。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

昨日小诗同致上读张元善中散丈诗爱其读书轻富贵之句作绝句一首 (zuó rì xiǎo shī tóng zhì shàng dú zhāng yuán shàn zhōng sàn zhàng shī ài qí dú shū qīng fù guì zhī jù zuò jué jù yī shǒu)

朝代:宋    作者: 晁说之

风流自古称张绪,诗句孰如孟景阳。
今日读书轻富贵,当家好处得兼将。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

因目痛有作 (yīn mù tòng yǒu zuò)

朝代:宋    作者: 梅尧臣

已为贫孟郊,拚作瞎张籍。
诗句但口吟,世事不眼历。
既能分好恶,难用变青白。
读书听吾儿,且未废朝夕。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

马上读韩吏部集 (mǎ shàng dú hán lì bù jí)

朝代:宋    作者: 祖无择

驱羸勌远征,尺箠亦慵擎。
却得开编看,仍教纵辔行。
儒推文畅行,诗许孟郊鸣。
尽日躭遗味,浑如挹大羹。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

孟郊 (mèng jiāo)

朝代:宋    作者: 徐钧

自古诗人例怨穷,不知穷正街诗工。
先生吟苦身尤蹇,恰似霜阶诉候虫。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。

子庆诗 (zǐ qìng shī)

朝代:唐    作者: 孟郊

王家事已奇,孟氏庆无涯。
献子还生子,羲之又有之。
凤兮且莫叹,鲤也会闻诗。
小小豫章甲,纤纤玉树姿。
人来唯仰乳,母抱未知慈。
我欲拣其养,放麛者是谁。

仄仄平仄平,平平平仄平。
平平仄仄平,仄仄仄仄平。
平平仄○平,仄○平平平。
平仄○仄仄,平平平○平。
仄平仄平平,仄仄平仄平。
平仄仄平仄,平平○仄平。
仄仄仄平仄,仄○○仄平。
平平○平平,仄仄平平平。
平平○平仄,仄平平仄○。
平○平平仄,○仄平仄平。
平○仄仄仄,仄仄仄仄○。
仄平○仄仄,仄平平仄平。
平平仄平平,平仄平平平。