xiàng yuán bǎi jì ruò xiāng táo lú yǒu xīn qīng wén miào zhī yǔ
向元伯寄爇香陶炉有心清闻妙之语 🔈
鄱江细壤如凝脂,陶成小炉圆浄姿。
色含三秋玉沆瀣,韵压六尺金狻猊。
明窗澹澹浮薰起,故人警余良有以。
心清闻妙游无方,万石只在吾家傍。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
鄱江細壤如凝脂,陶成小爐圓浄姿。
色含三秋玉沆瀣,韵壓六尺金狻猊。
明窗澹澹浮薰起,故人警余良有以。
心清聞妙遊無方,萬石只在吾家傍。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
- 收藏
- 做笔记
译文:
鄱江的土地细腻光滑,像凝固的脂肪,陶制成的小炉圆润而美丽。
颜色中蕴含着三个秋天的美玉之光,韵律则压过六尺长的金狻猊。
明亮的窗户中,淡淡地飘着香气,勾起了我对故友的思念和憧憬。
内心清澈,聆听着妙趣横生的游玩,没有固定的方向,就像万石美景仅在我家附近。
赏析:这首诗《向元伯寄爇香陶炉有心清闻妙之语》表现了诗人对一座精致的陶炉以及其中焚烧的爇香的赞美之情。诗人以细腻的笔触描写了鄱江的水土,将陶炉比作小巧而完美的圆形,表现了其外观之美。接着,诗人用色彩和韵律的对比,将爇香和炉子的品质提升到极高的境界,形容其色彩如玉、韵律如金,展现了其内在的品质之美。
诗中提到了明窗,窗外飘来的薰香使故人感到警觉,这可能是因为香气的浓郁和独特。最后两句表达了诗人内心的宁静和清净,他听到了一种超越言语的妙音,这种心灵的愉悦和满足只有在这样的环境中才能体验到。
刘子翬的诗:
相关诗词:
香炉峰 (xiāng lú fēng)
香炉不铸石陶甄,鼻不闻香眼见烟。
上有文殊师利塔,好将一瓣此中燃。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
廿一兄以手和四清香见饷用心清闻妙香为韵成五小诗 其二 (niàn yī xiōng yǐ shǒu hé sì qīng xiāng jiàn xiǎng yòng xīn qīng wén miào xiāng wèi yùn chéng wǔ xiǎo shī qí èr)
花覆春风殿,炉薫上紫清。
旧时香案吏,趺坐对烟明。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
清真香歌 (qīng zhēn xiāng gē)
四两玄参三两松,麝香半分蜜和同。
丸如弹子金炉爇,还似花心喷晓风。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
廿一兄以手和四清香见饷用心清闻妙香为韵成五小诗 其四 (niàn yī xiōng yǐ shǒu hé sì qīng xiāng jiàn xiǎng yòng xīn qīng wén miào xiāng wèi yùn chéng wǔ xiǎo shī qí sì)
拟去竹坞间,煎茶炷新料。
从容二士谈,领会一语妙。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
高丽炉一枚寄虎丘结老为说偈言 (gāo lí lú yī méi jì hǔ qiū jié lǎo wèi shuō jì yán)
兹炉之先,鲸波空际。
有国曰韩,以陶以器。
奉之函丈,宝烟轻细。
此一瓣香,用严报地。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
廿一兄以手和四清香见饷用心清闻妙香为韵成五小诗 其一 (niàn yī xiōng yǐ shǒu hé sì qīng xiāng jiàn xiǎng yòng xīn qīng wén miào xiāng wèi yùn chéng wǔ xiǎo shī qí yī)
微雨久逾润,禅房低复深。
下帷香一缕,收尽向来心。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
护国院十咏 香炉峰 (hù guó yuàn shí yǒng xiāng lú fēng)
由来元化作钧陶,赋象香炉峰势高。
恰似羌庐山下见,不容太白独抽毫。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
赠吕梦得 (zèng lǚ mèng dé)
壮年场屋便归休,趋向逍遥独自游。
贫後谁知心匪石,老来犹更气横秋。
人无直道君难合,诗有清风我怕酬。
香爇一炉经一卷,红尘应是懒回头。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
病起枕上口占三绝句奉呈公实峤之贤伯仲一笑 其一 (bìng qǐ zhěn shàng kǒu zhàn sān jué jù fèng chéng gōng shí qiáo zhī xián bǎi zhòng yī xiào qí yī)
天上宝囊无尽藏,向来密赐被先王。
自怜门下老宾客,燕寝饱曾闻妙香。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。
次韵无逸长老秋居见寄 (cì yùn wú yì zhǎng lǎo qiū jū jiàn jì)
榕树萧萧一径深,门庭秋静紫苔侵。
能依幻质循元觉,默运真悲拔衆沈。
有想愿分香界饭,忘言求出世间心。
旃檀谩把炉中爇,无尽无边结宝阴。
平平仄仄○○平,平平仄平平仄平。
仄平○平仄仄仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄平平仄,仄平仄平平仄仄。
平平○仄平平平,仄仄仄仄平平仄。