tí yǒng níng chuán shè
题永宁传舍 🔈
浩浩车马迹,往来各有求。
而我亦何为,行役不得休。
惊风吹沙砾,草木春不柔。
荒山相经互,渭水日悠悠。
下马古驿亭,开轩竹修修。
飒飒爽气入,得慰征途忧。
移床取一息,摵摵如清秋。
永愿息鞍马,何当具扁舟。
我生湖海间,筑居必清幽。
城南五亩宅,山高水亦流。
家园千木奴,不贵万户侯。
既输东皋税,一饱亦易谋。
藐然尘嚣外,荣贵如浮沤。
咄咄狂痴子,胡为此淹留。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
- 收藏
- 做笔记
译文:
浩浩车马留下了深深的车马痕迹,往来的人们各有不同的愿望和目标。
然而我又为何处,只能不断地奔波劳碌,无法得到休息。
狂风卷起沙砾,春天的草木也变得坚韧不柔。
荒山之间,相互经历着各自的荣枯盛衰,渭水从古至今流淌不息。
在古老的驿站中下马,开启竹窗,窗外的风儿清爽宜人,给予我在征途上一丝慰藉。
我移床取了些休息,宛如秋天的清爽。
我愿永远停歇鞍马,何时能够拥有扁舟,轻松自在地航行水上。
我生在湖海之间,筑居必然要选择清幽的地方。
南边城外五亩的宅院,山高水长,景致宜人。
我宁愿宅院里有千名仆人,不愿贵族万户的繁华。
纵然输掉了东皋的税赋,但我依然能够轻松地谋求一餐丰衣足食。
心灵远离尘嚣的喧嚣,宁愿清贵如同浮沤之物。
唉,我这狂痴之人,为何要陷身于此处,沉湎而不自拔。
总结:全文:作者表达了在车马喧嚣的世界中,自己无法得到休息的疲惫与忧愁。身处荒山渭水之间,仍然对清幽的居所有所向往。他希望远离尘嚣,拥有一份宁静和自在,宁愿过简朴的生活而不追求繁华富贵。然而,他却对自己的困境和迷茫感到无奈和愤怒。整篇诗篇透露出一种追求内心宁静与自由的思考与情感。
周行己的诗:
相关诗词:
题传舍 (tí chuán shè)
先帝昭陵土未乾,又闻永厚葬衣冠。
小臣有泪皆成血,忍向东风看牡丹。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
永宁庵 (yǒng níng ān)
路入永宁方午阴,禅师聊复坐沉吟。
欲将门外葫芦水,倒作田间三日霖。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
上元夜会慎大詹西斋分题得歌字 (shàng yuán yè huì shèn dà zhān xī zhāi fēn tí dé gē zì)
帝里风光上元节,乌衣旧巷喜经过。
樽中酒渌宁辞醉,梁上尘飞只欠歌。
坐听禁城传玉漏,起看河汉转金波。
主人爱客春宵永,彩笔题诗奈乐何。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
寄羊士谔永宁里居(题拟) (jì yáng shì è yǒng níng lǐ jū tí nǐ )
图书锁尘阁,符节守山城。
(见江标影宋书棚本《羊士谔诗集》收《酬礼部崔员外备独永宁里弊居见寄来诗云图书锁尘阁符节守山城》)。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
熙宁七年八月望日自杭之宋过永乐院观承天佛日广慧洎永乐四老上堂因而留题 (xī níng qī nián bā yuè wàng rì zì háng zhī sòng guò yǒng lè yuàn guān chéng tiān fó rì guǎng huì jì yǒng lè sì lǎo shàng táng yīn ér liú tí)
雷音一振绝微言,末学方知祖道尊。
莫讶师僧无见处,人人俱解句中玄。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
陈僧智永归田赋帖赞 (chén sēng zhì yǒng guī tián fù tiē zàn)
平子作赋,六一着录。
前乎一千年,既传于草堂之手。
後乎四百载,仍托以稗官之目。
衡制永述,修题珂续。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
寄题张运使先壠永慕亭 (jì tí zhāng yùn shǐ xiān lǒng yǒng mù tíng)
武夷山色倚天青,中有贤儒谢世荣。
自以高名传积庆,不教黄壤掩清名。
构亭傍壠同虚寝,陟岵无时见孝诚。
宁独显亲由富贵,还能厚德庇群生。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
过永宁寺 (guò yǒng níng sì)
已背荒南过永宁,犯寒呵手捉枯藤。
雪如镜底颔丝白,山学谁家眉黛青。
射影风光知脱离,伐冰门巷觉添增。
故人不用惊风帽,我是前身卧像僧。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
永丰桥闲坐 (yǒng fēng qiáo xián zuò)
敝袜轻鞋缓足投,永丰桥上寄双眸。
山沿东舍环西舍,水遶南畴赴北畴。
村妇坐畦挑马齿,野童蹲涧采鷄头。
娱闲不觉忘中饭,一点斜阳射竹楼。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。
送曹提干归永嘉兼寄陈君举舍人 其一 (sòng cáo tí gàn guī yǒng jiā jiān jì chén jūn jǔ shè rén qí yī)
西船满载下东州,客子相传不作羞。
官长独称今有属,川人争诵古无俦。
扪心但欲全吾宝,行世何尝异此舟。
为报乡闾看解橐,清永寒露胜琳球。
仄仄平仄仄,仄平仄仄平。
平仄仄平平,○仄仄仄平。
平平○平仄,仄仄平仄平。
平平○平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄仄仄仄仄,仄仄平平平。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平○仄○平。
仄平平仄○,仄平仄平平。
平平仄仄仄,平平仄仄平。
平平平仄平,仄仄仄仄平。
仄○平平仄,仄仄仄仄平。
仄平平平仄,平仄○平○。
仄仄平平仄,平平仄○○。