tí shù xià chán shī
题树下禅师 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 于鹄 (yú hú)

久行多不定,树下是禅牀。
寂寂心无住,年年日自长。
虫虵同宿磵,草木共经霜。
已见南人说,天台有旧房。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

jiǔ xíng duō bù dìng , shù xià shì chán chuáng 。
jì jì xīn wú zhù , nián nián rì zì cháng 。
chóng shé tóng sù jiàn , cǎo mù gòng jīng shuāng 。
yǐ jiàn nán rén shuō , tiān tāi yǒu jiù fáng 。

題樹下禪師

—— 于鵠

久行多不定,樹下是禪牀。
寂寂心無住,年年日自長。
蟲虵同宿磵,草木共經霜。
已見南人說,天台有舊房。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

jiǔ xíng duō bù dìng , shù xià shì chán chuáng 。
jì jì xīn wú zhù , nián nián rì zì cháng 。
chóng shé tóng sù jiàn , cǎo mù gòng jīng shuāng 。
yǐ jiàn nán rén shuō , tiān tāi yǒu jiù fáng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
久久行走常不定,树下有禅坐的床。内心宁静无所依,岁月年年自然流长。昆虫和爬行动物共栖于山石之间,草木都历经霜露的洗礼。我已听闻南方的人说,天台有座古老的房屋。

全诗概括:这首诗描述了一个行走者在树下寻找宁静之地的情景。诗人表达了内心静默、岁月无痕的感悟,以及大自然中万物共存的景象。最后,诗人提到了天台山上的一座古老房屋,给人以遥远而神秘的感觉。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者于鹄介绍:🔈

于鹄,大历、贞元间诗人也。隐居汉阳,尝爲诸府从事。诗一卷。 查看更多>>

于鹄的诗:

相关诗词:

题志添禅师 (tí zhì tiān chán shī)

朝代:宋    作者: 陈轩

车轮马足走尘烟,竞看成都万炬然。
独我踏开亭下雪,伴师同坐一庵禅。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

禅人写师顶相求赞 其一 (chán rén xiě shī dǐng xiāng qiú zàn qí yī)

朝代:宋    作者: 释师观

或处禅林,或居树下。
或在僧房,或白衣舍。
法惠写出如是观,单明张拙秀才话。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

苦热题恒寂师禅室 (kǔ rè tí héng jì shī chán shì)

朝代:唐    作者: 白居易

人人避暑走如狂,独有禅师不出房。
可是禅房无热到,但能心静即身凉。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

故白岩禅师院 (gù bái yán chán shī yuàn)

朝代:唐    作者: 王梦周

能师还世名还在,空闭禅堂满院苔。
花树不随人寂寞,数株犹自出墙来。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

故白岩禅师院 (gù bái yán chán shī yuàn)

朝代:唐    作者: 王鲁复

能师还世名还在,空闭禅堂满院苔。
花树不随人寂寞,数枝犹自出墙来。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

题闰师禅庭双竹 (tí rùn shī chán tíng shuāng zhú)

朝代:宋    作者: 魏野

离丛并长对禅扃,乍见翻疑是一茎。
我恨与师居隔郭,他生愿似此君生。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

咏亡有禅师山斋养猕猴 (yǒng wáng yǒu chán shī shān zhāi yǎng mí hóu)

朝代:宋    作者: 释智圆

闲庭树树菓垂霜,听法犹怜入草堂。
异类岂能知礼节,每来相对坐禅床。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

题僧松禅 (tí sēng sōng chán)

朝代:唐    作者: 曹松

空山涧畔枯松树,禅老堂头甲乙身。
传是昔朝僧种着,下头应有茯苓神。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

送崇教大师惠思归山 (sòng chóng jiào dà shī huì sī guī shān)

朝代:宋    作者: 潘阆

受知圣睠与谁同,师号封题寄梵宫。
为谢国恩来阙下,又承天泽去山中。
禅余静对江亭月,吟苦凉生海树风。
若到赤城逢羽客,但言孤鹤在金笼。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。

雪窦禅师 (xuě dòu chán shī)

朝代:唐    作者: 崔道融

雪窦峰前一派悬,雪窦五月无炎天。
客尘半日洗欲尽,师到白头林下禅。

仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。