míng fēi yǐn
明妃引 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 邢居实 (xíng jū shí)

汉宫有女顔如玉,浅画蛾眉远山绿。
披香殿里夜吹笙,未央宫中朝理曲。
绦纱蒙笼双蜡烛,箫鼓声传春漏促。
玉辇三更别院归,夜深月照黄金屋。
莓苔满院无行迹,总为君王未相识。
上天仙人骨法别,人间画工画不得。
嫣然一笑金舆侧,玉貌三千敛顔色。
罗帏绣户掩风香,一朝远嫁单于国。
金凤罗衣为谁缕,长袖弓弯不堪舞。
一别昭阳旧院花,泪洒臙脂作红雨。
回头不见云间阙,黄河半渡新冰滑。
马蹄已踏辽碣尘,天边尚挂长门月。
黄沙不似长安道,薄暮微云映衰草。
羌人马上鸣胡笳,绿发朱顔为君老。
西风萧萧郅水寒,啼痕不断几阑干。
年年看尽南飞雁,一去天涯竟不还。
少年将军健如虎,日夕撞钟搥大鼓。
宝刀生涩旌旗卷,汉宫嫁尽婵娟女。
寂寞边城日将暮,三尺角弓调白羽。
安得猛士霍嫖姚,缚取呼韩作编户。

仄平仄仄平○仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄○平,仄平平○平仄仄。
仄平平○平仄仄,平仄平○平仄仄。
仄仄○○仄仄平,仄○仄仄平平仄。
平平仄仄平○仄,仄平平○仄○仄。
仄平平平仄仄仄,平○仄平仄仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄平仄。
平平仄仄仄平平,仄平仄仄平平仄。
平仄平○平平仄,○仄平平仄平仄。
仄仄○平仄仄平,仄仄?平仄平仄。
○平仄仄平○仄,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄平仄平,平平仄仄○平仄。
平平仄仄○平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平平平,仄仄平平平平仄。
平平平平仄仄平,平平仄仄仄平平。
平平○仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平○平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平平仄平平仄,仄平仄仄平平仄。
仄仄平平仄○仄,○仄仄平○仄仄。
平仄仄仄仄?平,仄仄平平仄平仄。

hàn gōng yǒu nǚ yán rú yù , qiǎn huà é méi yuǎn shān lǜ 。
pī xiāng diàn lǐ yè chuī shēng , wèi yāng gōng zhōng cháo lǐ qū 。
tāo shā méng lóng shuāng là zhú , xiāo gǔ shēng chuán chūn lòu cù 。
yù niǎn sān gèng bié yuàn guī , yè shēn yuè zhào huáng jīn wū 。
méi tái mǎn yuàn wú xíng jì , zǒng wèi jūn wáng wèi xiāng shí 。
shàng tiān xiān rén gǔ fǎ bié , rén jiān huà gōng huà bù dé 。
yān rán yī xiào jīn yú cè , yù mào sān qiān liǎn yán sè 。
luó wéi xiù hù yǎn fēng xiāng , yī cháo yuǎn jià chán yú guó 。
jīn fèng luó yī wèi shuí lǚ , cháng xiù gōng wān bù kān wǔ 。
yī bié zhāo yáng jiù yuàn huā , lèi sǎ yān zhī zuò hóng yǔ 。
huí tóu bù jiàn yún jiān quē , huáng hé bàn dù xīn bīng huá 。
mǎ tí yǐ tà liáo jié chén , tiān biān shàng guà zhǎng mén yuè 。
huáng shā bù sì cháng ān dào , bó mù wēi yún yìng shuāi cǎo 。
qiāng rén mǎ shàng míng hú jiā , lǜ fā zhū yán wèi jūn lǎo 。
xī fēng xiāo xiāo zhì shuǐ hán , tí hén bù duàn jǐ lán gān 。
nián nián kàn jìn nán fēi yàn , yī qù tiān yá jìng bù huán 。
shào nián jiāng jūn jiàn rú hǔ , rì xī zhuàng zhōng chuí dà gǔ 。
bǎo dāo shēng sè jīng qí juàn , hàn gōng jià jìn chán juān nǚ 。
jì mò biān chéng rì jiāng mù , sān chǐ jiǎo gōng tiáo bái yǔ 。
ān dé měng shì huò piáo yáo , fù qǔ hū hán zuò biān hù 。

明妃引

—— 邢居實

漢宮有女顔如玉,淺畫蛾眉遠山綠。
披香殿裏夜吹笙,未央宮中朝理曲。
絳紗蒙籠雙蠟燭,簫鼓聲傳春漏促。
玉輦三更別院歸,夜深月照黄金屋。
莓苔滿院無行迹,總爲君王未相識。
上天仙人骨法別,人間畫工畫不得。
嫣然一笑金輿側,玉貌三千斂顔色。
羅幃繡戶掩風香,一朝遠嫁單于國。
金鳳羅衣爲誰縷,長袖弓彎不堪舞。
一別昭陽舊院花,淚灑臙脂作紅雨。
回頭不見雲間闕,黄河半渡新冰滑。
馬蹄已踏遼碣塵,天邊尚掛長門月。
黄沙不似長安道,薄暮微雲映衰草。
羌人馬上鳴胡笳,綠髮朱顔爲君老。
西風蕭蕭郅水寒,啼痕不斷幾闌干。
年年看盡南飛雁,一去天涯竟不還。
少年將軍健如虎,日夕撞鐘搥大鼓。
寶刀生澀旌旗捲,漢宮嫁盡嬋娟女。
寂寞邊城日將暮,三尺角弓調白羽。
安得猛士霍嫖姚,縛取呼韓作編戶。

仄平仄仄平○仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄○平,仄平平○平仄仄。
仄平平○平仄仄,平仄平○平仄仄。
仄仄○○仄仄平,仄○仄仄平平仄。
平平仄仄平○仄,仄平平○仄○仄。
仄平平平仄仄仄,平○仄平仄仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄平仄。
平平仄仄仄平平,仄平仄仄平平仄。
平仄平○平平仄,○仄平平仄平仄。
仄仄○平仄仄平,仄仄?平仄平仄。
○平仄仄平○仄,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄平仄平,平平仄仄○平仄。
平平仄仄○平仄,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄平平平,仄仄平平平平仄。
平平平平仄仄平,平平仄仄仄平平。
平平○仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平○平仄○仄,仄仄仄平平仄仄。
仄平平仄平平仄,仄平仄仄平平仄。
仄仄平平仄○仄,○仄仄平○仄仄。
平仄仄仄仄?平,仄仄平平仄平仄。

hàn gōng yǒu nǚ yán rú yù , qiǎn huà é méi yuǎn shān lǜ 。
pī xiāng diàn lǐ yè chuī shēng , wèi yāng gōng zhōng cháo lǐ qū 。
tāo shā méng lóng shuāng là zhú , xiāo gǔ shēng chuán chūn lòu cù 。
yù niǎn sān gèng bié yuàn guī , yè shēn yuè zhào huáng jīn wū 。
méi tái mǎn yuàn wú xíng jì , zǒng wèi jūn wáng wèi xiāng shí 。
shàng tiān xiān rén gǔ fǎ bié , rén jiān huà gōng huà bù dé 。
yān rán yī xiào jīn yú cè , yù mào sān qiān liǎn yán sè 。
luó wéi xiù hù yǎn fēng xiāng , yī cháo yuǎn jià chán yú guó 。
jīn fèng luó yī wèi shuí lǚ , cháng xiù gōng wān bù kān wǔ 。
yī bié zhāo yáng jiù yuàn huā , lèi sǎ yān zhī zuò hóng yǔ 。
huí tóu bù jiàn yún jiān quē , huáng hé bàn dù xīn bīng huá 。
mǎ tí yǐ tà liáo jié chén , tiān biān shàng guà zhǎng mén yuè 。
huáng shā bù sì cháng ān dào , bó mù wēi yún yìng shuāi cǎo 。
qiāng rén mǎ shàng míng hú jiā , lǜ fā zhū yán wèi jūn lǎo 。
xī fēng xiāo xiāo zhì shuǐ hán , tí hén bù duàn jǐ lán gān 。
nián nián kàn jìn nán fēi yàn , yī qù tiān yá jìng bù huán 。
shào nián jiāng jūn jiàn rú hǔ , rì xī zhuàng zhōng chuí dà gǔ 。
bǎo dāo shēng sè jīng qí juàn , hàn gōng jià jìn chán juān nǚ 。
jì mò biān chéng rì jiāng mù , sān chǐ jiǎo gōng tiáo bái yǔ 。
ān dé měng shì huò piáo yáo , fù qǔ hū hán zuò biān hù 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
汉宫中有一位女子容颜美如玉,她的眉如画蛾,眼神清澈如远山的绿色。在披香殿里,夜晚吹奏着笙管的音乐,未央宫中奏起了悠扬的朝理曲。红纱蒙面,双蜡烛映衬,箫鼓声传来,春漏声促。她乘着玉辇在三更时分离开了院子,夜深月色照耀着黄金屋。院子里覆满了莓苔,没有行走的痕迹,全因君王还未曾相识她。
在天上的仙人拥有超凡的画技,而人间的画工却无法描绘出她的容貌。她嫣然一笑,金舆旁倚,她的美丽使得三千世界都黯然失色。罗帏绣户飘香,一日之间她却被远嫁到了单于国。那金凤罗衣是为谁而织,长袖弓弯的图案却无法舞动。她一别昭阳旧院的花园,悲伤之情洒下成朵朵的红雨。回头再望云间阙,黄河已经半渡,新冰已然滑过。马蹄踏过辽碣的尘土,天边的长门月依旧高悬。黄沙不似长安道,薄暮微云映衬着枯草。羌人骑马吹奏着胡笳,绿发红颜也随岁月老去。西风萧萧吹寒霜,伤心痕迹断续几节竿。岁岁年年看尽南飞的雁,但一去却再也没有回来。
少年将军英勇如虎,日夜敲打着钟鼓。宝刀生涩,旌旗飘舞,汉宫中的婵娟女子纷纷嫁给了他人。边城寂寞,太阳将要西落,他手持三尺角弓,将白羽箭调整好。他希望能够找到猛士霍嫖姚,将呼韩那些敌人一网打尽,让他们束手就擒。
整个文段描绘了汉宫中美丽的女子,她的离别与远嫁,将女子的风华与命运交织在古代风景之中。全文充满了对岁月流转的感叹和对英勇少年的期盼。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

还为您找到 1 首名为《明妃引》的诗:

本文作者邢居实介绍:🔈

邢居实(一○六八~一○八七),字惇(或作敦)夫,郑州阳武(今河南原阳)人。恕子。与苏轼、黄庭坚、张耒、秦观、晁补之等人爲忘年交(《浮溪集》卷一七《呻吟集序》)。哲宗元佑二年卒,年仅二十岁。有《呻吟集》,已佚。事见《嵩山文集》卷一九《邢惇夫墓表》、《宋史》卷四七一《邢恕传》。今录诗十二首。 查看更多>>

邢居实的诗:

相关诗词: