guī qíng qiū qiān
闺情 秋千 🔈
瘦腰春病不成围,闲逐秋千荡画衣。
香散天风兰佩堕,声摇环玉彩绳飞。
飘颻似跨双鸾去,闲雅宜从月殿归。
无力尚怜扶不起,翠蛾犹蹙怨斜晖。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
瘦腰因为春病无法达到所期望的纤细,徒劳无功地进行束缚;闲暇时追随秋千摆荡以消磨时光,挥洒挂在秋千上的画衣。香气在天风中散失,兰花佩饰从身上坠落,清脆声音摇曳着环玉和五彩绳子翩然飞扬。飘逸的姿态仿佛跨越双凤展翅飞去,闲雅的气质宜随之归于月殿。虽然已经力竭,依然怜惜她,但无法扶起她;翠绿蛾眉仍蹙着,因斜斜的夕阳而怨恨。
总结:
诗人描绘了一个瘦腰美人因病无法束缚腰身,于闲暇时在秋千上荡秋千,佩戴的兰花香珠也在风中散失。她轻盈的动作如同凤凰飞翔,令人赞叹,而她的高雅气质应当回归月殿。然而,尽管已经力竭,他仍怜惜她,却无法扶起她,她的蛾眉因夕阳的倾斜而蹙起,流露出怨恨之情。
张玉娘的诗:
相关诗词:
闺情(为落殊蕃陈上相知人) 闺情 四 (guī qíng wèi luò shū fān chén shàng xiāng zhī rén guī qíng sì)
自处长信宫,每向孤灯泣。
闺门镇不开,梦从何处入。
。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
闺情(为落殊蕃陈上相知人) 闺情 二 (guī qíng wèi luò shū fān chén shàng xiāng zhī rén guī qíng èr)
不须推道委人猜,只是君心自不开。
今夜闺门凭莫闭,孤魂拟向梦中来。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
闺情四首 其一 (guī qíng sì shǒu qí yī)
春闺晓起泪痕多,倦理青丝髪一窝。
十八云鬟梳掠过,更将鸳镜照秋波。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
闺情(为落殊蕃陈上相知人) 闺情 三 (guī qíng wèi luò shū fān chén shàng xiāng zhī rén guī qíng sān)
祗今桃李正堪攀,所恨枝高引手难。
原君垂下方便叶,袖卷将归看复看。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
闺情(为落殊蕃陈上相知人) 闺情 一 (guī qíng wèi luò shū fān chén shàng xiāng zhī rén guī qíng yī)
相随万里泣胡风,疋偶将期一世终。
早知中路生离别,悔不深怜沙碛中。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
中秋 (zhōng qiū)
寂寂中秋夜,含情出玉闺。
河长看雁远,月皎觉云低。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
闺人赠远五首 二 (guī rén zèng yuǎn wǔ shǒu èr)
远戍功名薄,幽闺年貌伤。
妆成对春树,不语泪千行。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
秋闺 其三 (qiū guī qí sān)
入秋情思可曾忺,深琐朱扉怯卷帘。
书几无人尘不扫,一鈎蛛网挂牙签。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
秋闺 (qiū guī)
征客向轮台,幽闺寂不开。
音书秋鴈断,机杼夜蛩催。
虚幌风吹叶,闲阶露湿苔。
自怜愁思影,常共月裴回。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。
同独孤九秋闺 (tóng dú gū jiǔ qiū guī)
闺树红滋变,庭芜白(下缺)。
仄平平仄仄平平,平仄平平仄仄平。
平仄平平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,仄平仄仄仄平平。