fèng chuī shēng qū
凤吹笙曲 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 李白 (lǐ bái)

仙人十五爱吹笙,学得崑丘彩凤鸣。
始闻链气餐金液,复道朝天赴玉京。
玉京迢迢几千里,凤笙去去无穷已。
欲叹离声发绦唇,更嗟别调流纤指。
此时惜别讵堪闻,此地相看未忍分。
重吟真曲和清吹,却奏仙歌响绿云。
绿云紫气向函关,访道应寻缑氏山。
莫学吹笙王子晋,一遇浮丘断不还。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

xiān rén shí wǔ ài chuī shēng , xué dé kūn qiū cǎi fèng míng 。
shǐ wén liàn qì cān jīn yè , fù dào cháo tiān fù yù jīng 。
yù jīng tiáo tiáo jǐ qiān lǐ , fèng shēng qù qù wú qióng yǐ 。
yù tàn lí shēng fā tāo chún , gèng jiē bié tiáo liú xiān zhǐ 。
cǐ shí xī bié jù kān wén , cǐ dì xiāng kàn wèi rěn fēn 。
chóng yín zhēn qū hé qīng chuī , què zòu xiān gē xiǎng lǜ yún 。
lǜ yún zǐ qì xiàng hán guān , fǎng dào yìng xún gōu shì shān 。
mò xué chuī shēng wáng zǐ jìn , yī yù fú qiū duàn bù huán 。

鳳吹笙曲

—— 李白

仙人十五愛吹笙,學得崑丘彩鳳鳴。
始聞鍊氣餐金液,復道朝天赴玉京。
玉京迢迢幾千里,鳳笙去去無窮已。
欲歎離聲發絳脣,更嗟別調流纖指。
此時惜別詎堪聞,此地相看未忍分。
重吟真曲和清吹,却奏仙歌響綠雲。
綠雲紫氣向函關,訪道應尋緱氏山。
莫學吹笙王子晉,一遇浮丘斷不還。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

xiān rén shí wǔ ài chuī shēng , xué dé kūn qiū cǎi fèng míng 。
shǐ wén liàn qì cān jīn yè , fù dào cháo tiān fù yù jīng 。
yù jīng tiáo tiáo jǐ qiān lǐ , fèng shēng qù qù wú qióng yǐ 。
yù tàn lí shēng fā tāo chún , gèng jiē bié tiáo liú xiān zhǐ 。
cǐ shí xī bié jù kān wén , cǐ dì xiāng kàn wèi rěn fēn 。
chóng yín zhēn qū hé qīng chuī , què zòu xiān gē xiǎng lǜ yún 。
lǜ yún zǐ qì xiàng hán guān , fǎng dào yìng xún gōu shì shān 。
mò xué chuī shēng wáng zǐ jìn , yī yù fú qiū duàn bù huán 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
仙人中有一个名叫十五的,他非常喜欢吹笙,技艺高超,学会了崑丘彩凤鸣这首曲子。
一开始听说他能够吸食金液,还能通往玉京的朝天之路,实在是令人惊叹。
玉京遥远,有几千里之遥,而凤笙的离去似乎没有止境。
我欲叹息他离去的音调,又感叹别离的伤感,流露在他纤指间。
此刻我多么惋惜离别,舍不得在这个地方相互凝望而不舍分离。
我重复吟唱着真实的曲子,和清吹一起奏响仙曲,回响在绿云之间。
绿云中紫气弥漫,指引着我们寻找缑氏山的道路,探寻仙道。
不要学习吹笙的王子晋,一旦遇到浮丘,就再也回不来了。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者李白介绍:🔈

李白,字太白,陇西成纪人,凉武昭王暠九世孙。或曰山东人,或曰蜀人。白少有逸才,志气宏放,飘然有超世之心。初隐岷山,益州长史苏頲见而异之曰:“是子天才英特,可比相如。”天宝初,至长安,往见贺知章。知章见其文,叹曰:“子谪仙人也。”言於明皇,召见金銮殿,奏颂一篇。帝赐食,亲爲调羹。有诏供奉翰林,白犹与酒徒饮於巿。帝坐沈香亭子,意有所感,欲得白爲乐章,召入,而白已醉。左右以水頮面,稍解,援笔成文,婉丽精切。帝爱其才,数宴见。白常侍帝,醉,使高力士脱鞾。力士素贵,耻之,摘其诗以激杨贵妃。帝欲官白,妃輙沮止。白自知不爲亲近所容,恳求还山。帝赐金放还,乃浪迹江湖,终日沈饮。永王璘都督江陵,辟爲僚佐。璘谋乱... 查看更多>>

李白的诗:

相关诗词:

相和歌辞 凤吹笙曲 (xiāng hé gē cí fèng chuī shēng qū)

朝代:唐    作者: 李白

仙人十五爱吹笙,学得崑丘彩凤鸣。
始闻链气餐金液,复道朝天赴玉京。
玉京迢迢几千里,凤笙去去无边已。
欲叹离声发绦唇,更嗟别调流纤指。
此时惜别讵堪闻,此地相看未忍分。
重吟真曲和清吹,却奏仙歌响绿云。
绿云紫气向函关,访道应寻缑氏山。
莫学吹笙王子晋,一遇浮丘断不还。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

凤笙曲 (fèng shēng qū)

朝代:唐    作者: 沈佺期

忆昔王子晋,凤笙游云空。
挥手弄白日,安能恋青宫。
岂无婵娟子,结念罗帏中。
怜寿不贵色,身世两无穷。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

相和歌辞 凤笙曲 (xiāng hé gē cí fèng shēng qū)

朝代:唐    作者: 沈佺期

忆昔王子晋,凤笙游云空。
挥手弄白日,安能恋青宫。
岂无婵娟子,结念罗帐中。
怜寿不贵色,身世两无穷。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

答中上人卷 (dá zhōng shàng rén juàn)

朝代:宋    作者: 梅尧臣

吹笛皆学龙,吹笙皆学凤。
又於笙笛间,高下不相中。
得其精者稀,得其麤者衆。
况於真出音,千岁不复梦。
尔为学笙欤,颇已臻妙弄。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

动物

上清 (shàng qīng)

朝代:唐    作者: 陆龟蒙

玉林风露寂寥清,仙妃对月闲吹笙。
新篁冷涩曲未尽,细拂云枝栖凤惊。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

和卓英英理笙 (hé zhuó yīng yīng lǐ shēng)

朝代:唐    作者: 眉娘

但於闺阁熟吹笙,太白真仙自有情。
他日丹霄骖白凤,何愁子晋不闻声。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

凤台曲 (fèng tái qū)

朝代:唐    作者: 王无竞

凤台何逶迤,嬴女管参差。
一旦彩云至,身去无还期。
遗曲此台上,世人多学吹。
一吹一落泪,至今怜玉姿。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

赠郑伦吹凤管 (zèng zhèng lún chuī fèng guǎn)

朝代:唐    作者: 施肩吾

喃喃解语凤皇儿,曾听棃园竹里吹。
谁谓五陵年少子,还将此曲暗相随。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

夜闻洛滨吹笙 (yè wén luò bīn chuī shēng)

朝代:唐    作者: 张仲素

王子千年後,笙音五夜闻。
逶迤绕清洛,断续下仙云。
泄泄飘难定,啾啾曲未分。
松风助幽律,波月动轻文。
凤管听何远,鸾声若在羣。
暗空思羽盖,余气自氛氲。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。

相和歌辞 凤台曲 (xiāng hé gē cí fèng tái qū)

朝代:唐    作者: 王无竞

凤台何逶迤,嬴女管参差。
一旦彩云至,身去无还期。
遗曲此台上,世人多学吹。
一吹一落泪,至今怜玉姿。

平平仄仄仄○平,仄仄平平仄仄平。
仄○仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
仄平平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○○平仄仄平,○平仄○平平仄。
仄平仄仄仄平○,仄仄○○仄仄○。
○○平仄○平○,仄仄平平仄仄平。
仄平仄仄仄平平,仄仄○平平仄平。
仄仄○平○仄仄,仄仄平平仄仄平。