dào bàng sōng
道傍松 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 熊皎 (xióng jiǎo)

偃盖当衢莫记年,独含苍翠鹤应怜。
垂阴独向笙歌地,有韵自成风雨天。
尘□路岐分夜月,烧侵根脚起残烟。
论功只合行人赏,销得烦蒸古道边。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

yǎn gài dāng qú mò jì nián , dú hán cāng cuì hè yìng lián 。
chuí yīn dú xiàng shēng gē dì , yǒu yùn zì chéng fēng yǔ tiān 。
chén □ lù qí fēn yè yuè , shāo qīn gēn jiǎo qǐ cán yān 。
lùn gōng zhī hé xíng rén shǎng , xiāo dé fán zhēng gǔ dào biān 。

道傍松

—— 熊皎

偃蓋當衢莫記年,獨含蒼翠鶴應憐。
垂陰獨向笙歌地,有韻自成風雨天。
塵□路岐分夜月,燒侵根脚起殘煙。
論功只合行人賞,銷得煩蒸古道邊。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

yǎn gài dāng qú mò jì nián , dú hán cāng cuì hè yìng lián 。
chuí yīn dú xiàng shēng gē dì , yǒu yùn zì chéng fēng yǔ tiān 。
chén □ lù qí fēn yè yuè , shāo qīn gēn jiǎo qǐ cán yān 。
lùn gōng zhī hé xíng rén shǎng , xiāo dé fán zhēng gǔ dào biān 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
偃盖当街道,不要记年岁,独自承载着苍翠之美,仿佛令鹤都应该怜爱。静静地垂下阴凉,向笙歌的地方流淌,自有一种韵味成就了这风雨交加的天空。尘土弥漫的小路分出几个岔口,夜晚的月光洒下,火焰蔓延,根部和脚下都被烧成了残烟。评价功业只应该由行人来赞赏,才能真正消解那古老道路旁边的繁杂烦扰。



总结:

这首诗以偃盖(地名)为背景,描述了一片静谧的景色。街道上的树木繁茂苍翠,宛如引来鹤儿的倾心眷恋。夏日的午后,阴凉的树荫下传来笙歌之音,形成了独特的氛围,如同风雨交加的天空一般美丽。小路上的尘土被夜晚的月光照耀,残留的烟雾随着火焰升腾而起。作者认为评价功业应由行人来赏识,才能真正摆脱古道旁繁杂的烦恼。整首诗通过对景物的描绘,表达了对自然之美的赞美,以及对人生价值的思考。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者熊皎介绍:🔈

熊皎,自称九华山人。《南金集》二卷,今存诗四首。 查看更多>>

熊皎的诗:

相关诗词:

道傍怪松 (dào bàng guài sōng)

朝代:宋    作者: 杨万里

夹道长松去去幽,一松奇怪独凌秋。
两枝垂地却翻上,活走双龙戏翠球。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

动物

官道古松 (guān dào gǔ sōng)

朝代:宋    作者: 杨万里

翠旌绿纛夹车轮,龙作长身铁作鳞。
莫笑道傍数松树,古来老却几官人。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

动物

道傍古松 (dào bàng gǔ sōng)

朝代:宋    作者: 李龏

寒流石上一株松,一半死皮藏蠹虫。
石马双双当古树,厖眉书客感秋蓬。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

道傍水行可爱 (dào bàng shuǐ xíng kě ài)

朝代:宋    作者: 孙应时

寒风鸣岁阴,芸物已归静。
郊原何萧瑟,松竹自清整。
道傍足幽意,林屋甚井井。
鸡犬在篱落,沙水暮光映。
古来奇逸士,往往托兹境。
吾行将安得,怅望沧水永。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

灵壁道傍石 (líng bì dào bàng shí)

朝代:宋    作者: 许及之

花石纲成国蠹盈,贼臣卖国果连城。
陵迁谷变犹横道,反作傍人座右铭。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

道傍人家瓶梅正思命赋诗 (dào bàng rén jiā píng méi zhèng sī mìng fù shī)

朝代:宋    作者: 程洵

茅舍疎篱古道傍,一枝的皪为谁芳。
壶中春色从来别,冷落全胜白玉堂。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

春游 (chūn yóu)

朝代:宋    作者: 司马光

人物竞纷华,骊驹逐钿车。
此时松与柏,不及道傍花。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

谢曾廸功松皮冠 (xiè céng dí gōng sōng pí guān)

朝代:宋    作者: 晁说之

松皮冠赠松山客,惭愧红尘赤日中。
好向浮云傍归路,定应賸听入琴风。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

道傍纺女 (dào bàng fǎng nǚ)

朝代:宋    作者: 姚勉

道傍女予双髻鸦,两足如雪踏纺车。
村庄人家只如此,齐宫步步生莲花。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。

道傍小松 (dào bàng xiǎo sōng)

朝代:宋    作者: 杨万里

小松如小儿,能坐未能立。
乱发覆地皮,劲气排雪汁。
谁将救暍手,种此青戢戢。
秋阳暴行人,清荫何时及。

仄仄平平仄仄平,仄平仄仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄仄平平仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。