wén chán shí èr yùn
闻蝉十二韵 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 许棠 (xǔ táng)

造化生微物,常能应候鸣。
初离何处树,又发去年声。
未蜕唯愁动,才飞似解惊。
闻来邻海徼,恨起过边城。
骚屑随风远,悠扬类雪轻。
报秋凉渐至,嘶月思偏清。
互默疑相荅,微摇似欲行。
繁音人已厌,朽壳蚁犹争。
朝士严冠饰,宫嫔逞鬓名。
乱依西日噪,多引北归情。
筱露凝潜吸,蛛丝忽迸萦。
此时吟立者,不觉万愁生。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

zào huà shēng wēi wù , cháng néng yìng hòu míng 。
chū lí hé chù shù , yòu fā qù nián shēng 。
wèi tuì wéi chóu dòng , cái fēi sì jiě jīng 。
wén lái lín hǎi jiǎo , hèn qǐ guò biān chéng 。
sāo xiè suí fēng yuǎn , yōu yáng lèi xuě qīng 。
bào qiū liáng jiàn zhì , sī yuè sī piān qīng 。
hù mò yí xiāng dá , wēi yáo sì yù xíng 。
fán yīn rén yǐ yàn , xiǔ ké yǐ yóu zhēng 。
cháo shì yán guān shì , gōng pín chěng bìn míng 。
luàn yī xī rì zào , duō yǐn běi guī qíng 。
xiǎo lù níng qián xī , zhū sī hū bèng yíng 。
cǐ shí yín lì zhě , bù jué wàn chóu shēng 。

聞蟬十二韻

—— 許棠

造化生微物,常能應候鳴。
初離何處樹,又發去年聲。
未蛻唯愁動,纔飛似解驚。
聞來鄰海徼,恨起過邊城。
騷屑隨風遠,悠揚類雪輕。
報秋涼漸至,嘶月思偏清。
互默疑相荅,微搖似欲行。
繁音人已厭,朽殼蟻猶爭。
朝士嚴冠飾,宮嬪逞鬢名。
亂依西日噪,多引北歸情。
篠露凝潛吸,蛛絲忽迸縈。
此時吟立者,不覺萬愁生。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

zào huà shēng wēi wù , cháng néng yìng hòu míng 。
chū lí hé chù shù , yòu fā qù nián shēng 。
wèi tuì wéi chóu dòng , cái fēi sì jiě jīng 。
wén lái lín hǎi jiǎo , hèn qǐ guò biān chéng 。
sāo xiè suí fēng yuǎn , yōu yáng lèi xuě qīng 。
bào qiū liáng jiàn zhì , sī yuè sī piān qīng 。
hù mò yí xiāng dá , wēi yáo sì yù xíng 。
fán yīn rén yǐ yàn , xiǔ ké yǐ yóu zhēng 。
cháo shì yán guān shì , gōng pín chěng bìn míng 。
luàn yī xī rì zào , duō yǐn běi guī qíng 。
xiǎo lù níng qián xī , zhū sī hū bèng yíng 。
cǐ shí yín lì zhě , bù jué wàn chóu shēng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
造物主创造微小的生物,它们经常在适当的时候鸣叫。
刚刚离开了哪棵树,又传出去年的声音。
它们还没蜕变,只是担心被打扰,刚刚飞起就好像受到了惊吓。
听说邻近的海岸,悔恨起过边城的经历。
飞落的残叶随风飘远,婉转的声音像雪花轻盈。
报告着秋凉的渐临,鸣叫着月亮的思绪更加清晰。
彼此默默相互应答,微微摇曳仿佛要启程。
繁复的声音已经令人厌倦,腐朽的壳仍有蚂蚁争夺。
早晨的士人整齐地打扮着,宫廷中的嫔妃炫耀着自己的名声。
喧闹声借助西方的太阳渐渐消散,多情引诱着北方的归思。
微小的露珠凝结并悄悄吸取,蜘蛛丝突然纠缠缠绕。
此时诗人站在这里吟唱,不禁感到万般忧愁涌上心头。



总结:

诗中描绘了微小生物的活动和鸣叫,以及它们所引发的各种情感。诗人通过对微物的观察,借用自然景象和人类行为来表达自己的思绪和心情。诗中融合了自然的变化、人类的欲望、边城的经历以及宫廷中的虚荣,表现出世间的繁杂与脆弱。在平凡的微小事物中,诗人感受到了无尽的忧愁与悲伤。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者许棠介绍:🔈

许棠,字文化,宣州泾县人。咸通十二年,登进士第,授泾县尉,又尝爲江宁丞。集一卷,今编诗二卷。 查看更多>>

许棠的诗:

相关诗词:

和惠思韵二首 蝉 (hé huì sī yùn èr shǒu chán)

朝代:宋    作者: 王安石

白下长干何可见,风尘愁杀庾兰成。
去年今日青松路,亦自闻蝉第一声。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

始闻蝉有怀白宾客去岁白有闻蝉见寄诗云秖应催我老兼遣报君知之句 (shǐ wén chán yǒu huái bái bīn kè qù suì bái yǒu wén chán jiàn jì shī yún zhǐ yìng cuī wǒ lǎo jiān qiǎn bào jūn zhī zhī jù)

朝代:唐    作者: 刘禹锡

蝉韵极清切,始闻何处悲。
人含不平意,景值欲秋时。
此岁方晼晚,谁家无别离。
君言催我老,已是去年诗。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

闻早蝉 (wén zǎo chán)

朝代:唐    作者: 陆畅

落日早蝉急,客心闻更愁。
一声来枕上,梦里故园秋。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

闻蝉 (wén chán)

朝代:宋    作者: 郑清之

人行沌口三程路,蝉作阳关第四声。
待到日夕蝉歇处,无端促织替渠鸣。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

蝉二首 二 (chán èr shǒu èr)

朝代:唐    作者: 子兰

衰柳蝉吟旁浊河,正当残日角声和。
寻常不足少愁思,此际闻时愁更多。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

宿山寺闻蝉作 (sù shān sì wén chán zuò)

朝代:宋    作者: 朱熹

林叶经夏暗,蝉声今夕闻。
已惊为客意,更值夕阳曛。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

蝉鸣 傍晚 思乡

闻蝉 (wén chán)

朝代:宋    作者: 范镇

山中气候别,二月已闻蝉。
乍到清凉景,翻疑暑伏天。
此身多暇日,何事更惊年。
杂溜淙淙响,相和胜管弦。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

闻蝉有感三首 其一 (wén chán yǒu gǎn sān shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 宋祁

初闻蜀树蝉,含喝晚风前。
便把凄凉意,催成摇落天。
易惊惟远客,所得是流年。
空腹悲何事,繁于五十弦。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

闻蝉寄友人 (wén chán jì yǒu rén)

朝代:唐    作者: 郎士元

昨日始闻莺,今朝蝉又鸣。
朱颜向华发,定是几年程。
故国白云远,闲居青草生。
因垂数行泪,书寄十年兄。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。

郊园闻蝉寄诸弟 (jiāo yuán wén chán jì zhū dì)

朝代:唐    作者: 韦应物

去岁郊园别,闻蝉在兰省。
今岁卧南谯,蝉鸣归路永。
夕响依山谷,余悲散秋景。
缄书报此时,此心方耿耿。

仄仄平平仄,平平○仄平。
平○平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄仄平仄,平平仄仄平。
○平平仄○,仄仄○平平。
平仄平平仄,平平仄仄○。
仄平平仄仄,平仄○平平。
仄仄平○仄,平○仄仄○。
平平平仄仄,仄仄仄○平。
平仄平○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄○仄仄,平平仄仄平。
仄平○仄仄,仄仄仄平平。