tí jīn shān
题金山 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 真德秀 (zhēn dé xiù)

江来朱方注之东,海潮怒飞日夕相撞舂。
天将古来义士骨,化作狂澜中央屹立之青峰。
孤根直下二千尺,动影袅窕冲融中。
黄金侧布兰若地,凿翠面面开窗栊。
双桡伊轧破浪屋,恍忽置我高巃嵸。
是时千山雪新霁,水面月出天清空。
涛声四起人籁寂,毛发萧爽琉璃宫。
披衣明发蹑烟霭,决眦俯入归飞鸿。
襟前渤澥歛暝色,袖里岷峨吹晓风。
越南燕北但一气,尘埃野马何时穷。
苍梧虞舜不可叫,王事更恨归匆匆。

平平平平仄平平,仄平仄平仄仄○仄平。
平○仄平仄仄仄,仄仄平○○平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平○。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平平。
平○平仄仄○仄,仄仄仄仄平?○。
仄平平平仄平仄,仄仄仄仄平平○。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平平。
平○平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄仄○仄,仄仄平平○仄平。
仄平○仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
○平平仄仄仄仄,○仄○仄平平平。

jiāng lái zhū fāng zhù zhī dōng , hǎi cháo nù fēi rì xī xiāng zhuàng chōng 。
tiān jiāng gǔ lái yì shì gǔ , huà zuò kuáng lán zhōng yāng yì lì zhī qīng fēng 。
gū gēn zhí xià èr qiān chǐ , dòng yǐng niǎo tiǎo chōng róng zhōng 。
huáng jīn cè bù lán ruò dì , záo cuì miàn miàn kāi chuāng lóng 。
shuāng ráo yī yà pò làng wū , huǎng hū zhì wǒ gāo lóng zǒng 。
shì shí qiān shān xuě xīn jì , shuǐ miàn yuè chū tiān qīng kōng 。
tāo shēng sì qǐ rén lài jì , máo fà xiāo shuǎng liú lí gōng 。
pī yī míng fā niè yān ǎi , jué zì fǔ rù guī fēi hóng 。
jīn qián bó xiè liǎn míng sè , xiù lǐ mín é chuī xiǎo fēng 。
yuè nán yàn běi dàn yī qì , chén āi yě mǎ hé shí qióng 。
cāng wú yú shùn bù kě jiào , wáng shì gèng hèn guī cōng cōng 。

題金山

—— 真德秀

江來朱方注之東,海潮怒飛日夕相撞舂。
天將古來義士骨,化作狂瀾中央屹立之青峰。
孤根直下二千尺,動影裊窕沖融中。
黄金側布蘭若地,鑿翠面面開窗櫳。
雙橈伊軋破浪屋,恍忽置我高巃嵸。
是時千山雪新霽,水面月出天清空。
濤聲四起人籟寂,毛髮蕭爽琉璃宮。
披衣明發躡煙靄,决眥俯入歸飛鴻。
襟前渤澥歛暝色,袖裏岷峨吹曉風。
越南燕北但一氣,塵埃野馬何時窮。
蒼梧虞舜不可叫,王事更恨歸匆匆。

平平平平仄平平,仄平仄平仄仄○仄平。
平○仄平仄仄仄,仄仄平○○平仄仄平平平。
平平仄仄仄平仄,仄仄仄仄平平○。
平平仄仄平仄仄,仄仄仄仄平平平。
平○平仄仄○仄,仄仄仄仄平?○。
仄平平平仄平仄,仄仄仄仄平平○。
平平仄仄平仄仄,平仄平仄平平平。
平○平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
平平仄仄仄○仄,仄仄平平○仄平。
仄平○仄仄仄仄,平平仄仄平平平。
○平平仄仄仄仄,○仄○仄平平平。

jiāng lái zhū fāng zhù zhī dōng , hǎi cháo nù fēi rì xī xiāng zhuàng chōng 。
tiān jiāng gǔ lái yì shì gǔ , huà zuò kuáng lán zhōng yāng yì lì zhī qīng fēng 。
gū gēn zhí xià èr qiān chǐ , dòng yǐng niǎo tiǎo chōng róng zhōng 。
huáng jīn cè bù lán ruò dì , záo cuì miàn miàn kāi chuāng lóng 。
shuāng ráo yī yà pò làng wū , huǎng hū zhì wǒ gāo lóng zǒng 。
shì shí qiān shān xuě xīn jì , shuǐ miàn yuè chū tiān qīng kōng 。
tāo shēng sì qǐ rén lài jì , máo fà xiāo shuǎng liú lí gōng 。
pī yī míng fā niè yān ǎi , jué zì fǔ rù guī fēi hóng 。
jīn qián bó xiè liǎn míng sè , xiù lǐ mín é chuī xiǎo fēng 。
yuè nán yàn běi dàn yī qì , chén āi yě mǎ hé shí qióng 。
cāng wú yú shùn bù kě jiào , wáng shì gèng hèn guī cōng cōng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

江水汹涌奔流向东,海潮怒涛日夜相撞搅动。
天命使古时忠义之士的遗骨,化作狂猛的浪涛中央耸立的青峰。
孤峰直插云霄两千尺,影子轻盈在汹涌中融化。
金黄色的阳光洒在蓝若似的地面,镂刻出青翠的窗棂。
双桨轧过破浪的小屋,仿佛将我置于高巅之上。
此刻千山雪消新晴,水面上月亮出现在晴朗的天空。
波涛的声音四起,人间的喧嚣静寂,琉璃宫里清冷澄澈。
我披衣明目,踏烟霭而下,决心俯冲入归途的飞鸿之中。
衣襟前河汉和渤海交汇处暗淡,袖中山川在黎明的风中呼啸。
越南与燕北只是一片天空,尘埃中野马何时能到头。
苍梧与虞舜的事情都无法召唤,王者的使命更让人怅恨匆匆回归。

总结:

诗人以雄壮的词藻描绘了江河的浩荡澎湃、海潮的狂怒汹涌和高山的雄伟壮阔,以及人间的喧嚣和琉璃宫的静谧清凉。表达了忠义之士的坚贞与山川大地的壮阔美丽,又表达了对王者使命的怀念和对归途的渴望。整体气势雄壮,意境深远。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

还为您找到 4 首名为《题金山》的诗:

本文作者真德秀介绍:🔈

苏翁云卿,广汉人,隠东湖上。魏公爲相,使帅漕挽其来。一夕遯去,不知所之。 查看更多>>

真德秀的诗:

真德秀的词:

相关诗词: