tí gǔ tíng shī
题古亭诗 🔈
日月车双毂,功名黍一炊。
达人观物化,万事本儿嬉。
浊酒聊浇舌,闲愁莫上眉。
刘伶多事在,荷锸竟何之。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
日月車雙轂,功名黍一炊。
達人觀物化,萬事本兒嬉。
濁酒聊澆舌,閒愁莫上眉。
劉伶多事在,荷鍤竟何之。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
日月车双毂,指日月如车轮般运行,双轮相辅。功名黍一炊,指功名利禄如同一餐黍米饭一样。
达人观物化,有智慧的人看待世间事物都能化解其疑惑和困扰。万事本儿嬉,对于万事万物,本质上都是游戏嬉戏而已。
浊酒聊浇舌,喝着浓郁的酒来舒畅心舌。闲愁莫上眉,闲暇时不要让忧愁拂上眉头。
刘伶多事在,指刘伶生平遭遇了许多不顺之事。荷锸竟何之,最终扛起锸(铁锹),又将去往何处呢?
总结:
诗中以日月车和功名黍喻世事的轮回和功名利禄,表达了对世俗尘事的淡泊态度。达人则能洞悉事物本质,视之为嬉戏。闲暇之时,饮浊酒以浇愁,但心中不应执忧。最后,提到刘伶身世坎坷,但又以荷锸表示他依然继续着自己的人生旅途,而未言何处去。整首诗意境高远,透露出一种超然物外的豁达心态。
邓深的诗:
相关诗词:
绿阴亭自唐时有之到今五百年卢肇二三公题诗之後吟声寂寂久矣亭前古木不存绿阴之名殆成虚设今诗人李贾友山作尉于此实居此亭公事之暇与江山风景应接境因人胜见於吟笔多矣友人石屏戴复古访之相与周旋于亭上题四绝句以记 (lǜ yīn tíng zì táng shí yǒu zhī dào jīn wǔ bǎi nián lú zhào èr sān gōng tí shī zhī hòu yín shēng jì jì jiǔ yǐ tíng qián gǔ mù bù cún lǜ yīn zhī míng dài chéng xū shè jīn shī rén lǐ jiǎ yǒu shān zuò wèi yú cǐ shí jū cǐ tíng gōng shì zhī xiá yǔ jiāng shān fēng jǐng yìng jiē jìng yīn rén shèng jiàn wū yín bǐ duō yǐ yǒu rén shí píng dài fù gǔ fǎng zhī xiāng yǔ zhōu xuán yú tíng shàng tí sì jué jù yǐ jì)
五百年前作此亭,亭前古木绿阴清。
而今古木无存者,頼有新亭系旧名。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
绿阴亭自唐时有之到今五百年卢肇二三公题诗之後吟声寂寂久矣亭前古木不存绿阴之名殆成虚设今诗人李贾友山作尉于此实居此亭公事之暇与江山风景应接境因人胜见於吟笔多矣友人石屏戴复古访之相与周旋于亭上题四绝句以记 (lǜ yīn tíng zì táng shí yǒu zhī dào jīn wǔ bǎi nián lú zhào èr sān gōng tí shī zhī hòu yín shēng jì jì jiǔ yǐ tíng qián gǔ mù bù cún lǜ yīn zhī míng dài chéng xū shè jīn shī rén lǐ jiǎ yǒu shān zuò wèi yú cǐ shí jū cǐ tíng gōng shì zhī xiá yǔ jiāng shān fēng jǐng yìng jiē jìng yīn rén shèng jiàn wū yín bǐ duō yǐ yǒu rén shí píng dài fù gǔ fǎng zhī xiāng yǔ zhōu xuán yú tíng shàng tí sì jué jù yǐ jì)
远山横碧一溪清,白鸟飞边落照明。
吏散庭阶一无事,绿阴亭上又诗成。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
绿阴亭自唐时有之到今五百年卢肇二三公题诗之後吟声寂寂久矣亭前古木不存绿阴之名殆成虚设今诗人李贾友山作尉于此实居此亭公事之暇与江山风景应接境因人胜见於吟笔多矣友人石屏戴复古访之相与周旋于亭上题四绝句以记 (lǜ yīn tíng zì táng shí yǒu zhī dào jīn wǔ bǎi nián lú zhào èr sān gōng tí shī zhī hòu yín shēng jì jì jiǔ yǐ tíng qián gǔ mù bù cún lǜ yīn zhī míng dài chéng xū shè jīn shī rén lǐ jiǎ yǒu shān zuò wèi yú cǐ shí jū cǐ tíng gōng shì zhī xiá yǔ jiāng shān fēng jǐng yìng jiē jìng yīn rén shèng jiàn wū yín bǐ duō yǐ yǒu rén shí píng dài fù gǔ fǎng zhī xiāng yǔ zhōu xuán yú tíng shàng tí sì jué jù yǐ jì)
惨惨秋风吹客襟,唐人遗迹宋人吟。
浮云世事多迁变,不独此亭无绿阴。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
绿阴亭自唐时有之到今五百年卢肇二三公题诗之後吟声寂寂久矣亭前古木不存绿阴之名殆成虚设今诗人李贾友山作尉于此实居此亭公事之暇与江山风景应接境因人胜见於吟笔多矣友人石屏戴复古访之相与周旋于亭上题四绝句以记 (lǜ yīn tíng zì táng shí yǒu zhī dào jīn wǔ bǎi nián lú zhào èr sān gōng tí shī zhī hòu yín shēng jì jì jiǔ yǐ tíng qián gǔ mù bù cún lǜ yīn zhī míng dài chéng xū shè jīn shī rén lǐ jiǎ yǒu shān zuò wèi yú cǐ shí jū cǐ tíng gōng shì zhī xiá yǔ jiāng shān fēng jǐng yìng jiē jìng yīn rén shèng jiàn wū yín bǐ duō yǐ yǒu rén shí píng dài fù gǔ fǎng zhī xiāng yǔ zhōu xuán yú tíng shàng tí sì jué jù yǐ jì)
政是国家多事秋,渝川县尉亦风流。
吟诗不废公家事,坐使孟郊输一筹。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
题黄仲文双清亭 (tí huáng zhòng wén shuāng qīng tíng)
亭下新池好,亭中古意存。
欲通溪上路,遂辟竹边门。
自昔好宾客,相传到子孙。
会看司命鹤,时到种瓜园。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
题临水茅亭 (tí lín shuǐ máo tíng)
竹里茅檐竹外溪,青琅玕映碧玻瓈。
吟从亭午到薄暮,诗就不知安所题。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
题涌泉亭诗石 (tí yǒng quán tíng shī shí)
诗题蔗境不题名,墨蹟悬岩碧藓平。
游宦来看心忽悟,前身应是赵先生。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
题杭州樟亭驿 (tí háng zhōu zhāng tíng yì)
樟亭驿上题诗客,一半寻为山下尘。
世事日随流水去,红花还似白头人。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
题斗野亭 (tí dòu yě tíng)
高亭忽登览,豁尔思无穷。
访古多遣迹,留题有钜公。
地分吴楚界,人在斗牛中。
不是乘槎客,那知此路通。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。