tí cāng làng tíng
题沧浪亭 🔈
君构虚亭古岸头,我来登览判千忧。
丈人钓艇波澜阔,孺子歌声草树秋。
山似画屏随屈曲,人如杨柳擅风流。
他年若有江湖具,乘兴因君棹小舟。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
君在虚亭上古老的岸头,我来登上观赏,解千百忧愁。
丈人坐在钓艇上,波澜起伏广阔无边,孺子在歌唱,草木已入秋。
山峦像画屏一样蜿蜒曲折,人们如同杨柳一样擅长风流。
如果将来有江湖水域工具,愿乘兴因着你驾着小船。
总结:诗人描述了他和一个朋友一同到虚亭古岸头游览,感受着大自然的美景,丈人坐在渔船上钓鱼,孺子歌唱,景色如画。山峦蜿蜒曲折,人们如杨柳一样优雅风流。诗人希望将来有机会乘船游览江湖,一同度过愉快的时光。
饶节的诗:
相关诗词:
沧浪亭 (cāng làng tíng)
沧浪之歌因屈平,子美为立沧浪亭。
亭中学士逐日醉,泽畔大夫千古醒。
醉醒今古彼自异,苏诗不愧离骚经。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
题苏子美沧浪亭 (tí sū zǐ měi cāng làng tíng)
整履上飞虹,风高退酒容。
叶黄翻乱蝶,树老卧苍龙。
古径秋霜滑,空山暮霭浓。
沧浪棋石在,题笔暗尘封。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
为章道祖作颇及葛藤 沧浪亭 (wèi zhāng dào zǔ zuò pō jí gé téng cāng làng tíng)
沧浪亭下水连溪,影倒虚檐凤翅齐。
白小牵风动晨镜,碧圆着雨响秋鼙。
鱼舟点点依苹渚,雁齿依依跨柳堤。
旧日沧浪元不变,何妨居士为全提。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
沧浪风月 (cāng làng fēng yuè)
我登沧浪亭,复歌沧浪曲。
歌竟复长歌,杳杳山水绿。
天风吹散发,山月照濯足。
为谢独醒人,渔家酒初熟。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
沧浪峡 (cāng làng xiá)
沧浪临古道,道上若成尘。
自有沧浪峡,谁为无事人。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
沧浪峡 (cāng làng xiá)
沧浪临古道,道上石成尘。
自有沧浪峡,谁为无事人。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
沧浪亭有感二首 其一 (cāng làng tíng yǒu gǎn èr shǒu qí yī)
归老园林事已休,无端淮水作鸿沟。
堂堂百战平戎手,肯向沧浪把钓鈎。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
题沧浪峡牓 (tí cāng làng xiá bǎng)
分峡东西路正长,行人名利火然汤。
路傍着板沧浪峡,真是将闲搅撩忙。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
濯泉亭 (zhuó quán tíng)
风浪江头正激湍,小亭溪上水平宽。
濯缨不做弹冠想,一曲沧浪钓雪寒。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
寄题苏子美沧浪亭 (jì tí sū zǐ měi cāng làng tíng)
闻买沧浪水,遂作沧浪人。
置亭沧浪上,日与沧浪亲。
宜曰沧浪叟,老向沧浪滨。
沧浪何处是,洞庭相与邻。
竹树种已合,鱼蟹时可缗。
春羹芼白菘,夏鼎烹紫蓴。
黄柑摘霜晚,香稻炊玉新。
行吟招隠诗,懒戴醉中巾。
忧患两都忘,还往谁与频。
昨得滁阳书,语彼事颇真。
曩子初去国,我勉勿迷津。
四方不可之,中土百物淳。
今子居所乐,岂不远埃尘。
被发异泰伯,结客非春申。
莫与吴俗尚,吴俗多文身。
蛟龙刺两股,未变此遗民。
读书本为道,不计贱与贫。
当须化闾里,庶使礼义臻。
平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
仄平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。