sì yòng yùn fèng chóu
四用韵奉酬 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 杨公远 (yáng gōng yuǎn)

文献中州仰大邦,姓名由此带天香。
襟怀月照江湖水,谈笑风生齿颊霜。
天理每从闲处见,诗篇常向静中忙。
明朝小队郊垧去,傥有新吟寄一章。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

wén xiàn zhōng zhōu yǎng dà bāng , xìng míng yóu cǐ dài tiān xiāng 。
jīn huái yuè zhào jiāng hú shuǐ , tán xiào fēng shēng chǐ jiá shuāng 。
tiān lǐ měi cóng xián chù jiàn , shī piān cháng xiàng jìng zhōng máng 。
míng cháo xiǎo duì jiāo shǎng qù , tǎng yǒu xīn yín jì yī zhāng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

文中所言中原地势崇高,国家伟大,人名受此而充盈天然芬芳。内心胸怀如明月照耀江湖之水,言谈笑语如和风拂过颊上霜雪。天道常常在宁静之中显现,诗篇则经常在宁静中创作。明朝晨曦破晓时,我将前往乡村田垄,或有新作,特此寄上一章。

总结:

诗人笔下描绘了中原地势崇高、国家伟大,自身则以明月照耀江湖之水比喻内心胸怀,以和风拂过颊上霜雪比喻言谈举止。强调天道常在宁静中显现,诗篇创作亦在宁静中进行。最后表达了诗人即将前往田园写作的愿望。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者杨公远介绍:🔈

杨公远(一二二七~?)(生年据本集卷上《生朝(己巳)》“初度今朝四二年”、卷下《初度(丙戌)》“今朝六十从头起”推定),字叔明,号野趣居士,歙(今安徽歙县)人。善诗工画。终生未仕,以诗画游士大夫间。有《野趣有声画》二卷。事见本集卷首宋吴龙翰序、卷末方回跋,《元书》卷八九《方回传》附。 杨公远诗,以影印文渊阁《四库全书》本爲底本(校以清刻本,无异文)。 查看更多>>

杨公远的诗:

相关诗词:

荆南签判向和卿用予六言见惠次韵奉酬四首 其四 (jīng nán qiān pàn xiàng hé qīng yòng yǔ liù yán jiàn huì cì yùn fèng chóu sì shǒu qí sì)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

觅句真成小技,知音定须绝弦。
景公有马千驷,伯夷垂名万年。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

三用韵奉酬 其四 (sān yòng yùn fèng chóu qí sì)

朝代:宋    作者: 杨公远

今日韶光满九旬,浮生又了一年春。
莫言虚度浑无补,学得先生句法新。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

再韵奉酬 其四 (zài yùn fèng chóu qí sì)

朝代:宋    作者: 杨公远

自愧浮生又六旬,苦无情况度残春。
谩吟俚句尘清听,多谢赓酬字字新。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

荆南签判向和卿用予六言见惠次韵奉酬四首 其一 (jīng nán qiān pàn xiàng hé qīng yòng yǔ liù yán jiàn huì cì yùn fèng chóu sì shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

仕宦初不因人,富贵方来逼身。
要是出羣拔萃,乃成威凤祥麟。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

沅陵契丈用蕃将至辰州寄在伯兄韵作诗见属用韵奉答二首 其一 (yuán líng qì zhàng yòng fān jiāng zhì chén zhōu jì zài bǎi xiōng yùn zuò shī jiàn shǔ yòng yùn fèng dá èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 赵蕃

往日交游才着我,近来酬唱喜添君。
请君立拜诗坛将,容我闲寻茗椀勳。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

荆南签判向和卿用予六言见惠次韵奉酬四首 其三 (jīng nán qiān pàn xiàng hé qīng yòng yǔ liù yán jiàn huì cì yùn fèng chóu sì shǒu qí sān)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

覆却万方无准,安排一字有神。
更能识诗家病,方是我眼中人。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

荆南签判向和卿用予六言见惠次韵奉酬四首 其二 (jīng nán qiān pàn xiàng hé qīng yòng yǔ liù yán jiàn huì cì yùn fèng chóu sì shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

向侯赋我菁莪,何敢当不类歌。
顾我乃山林士,看君取将相科。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

李若兄菊诗同社久已嗟赏赓和属蒙写寄仍用韵以致予奉祠之喜予两年从金陵觅菊栽而一种至今着蕊未开岂所谓晚节香者耶次韵奉酬 其二 (lǐ ruò xiōng jú shī tóng shè jiǔ yǐ jiē shǎng gēng hé shǔ méng xiě jì réng yòng yùn yǐ zhì yǔ fèng cí zhī xǐ yǔ liǎng nián cóng jīn líng mì jú zāi ér yī zhòng zhì jīn zhe ruǐ wèi kāi qǐ suǒ wèi wǎn jié xiāng zhě yē cì yùn fèng chóu qí èr)

朝代:宋    作者: 许及之

四体支吾两鬓秋,一生知足百无愁。
洞霄香火手加额,太玉山园茅盖头。
归去来兮交未息,不知我者谓何求。
若人共说无生话,一句抛来一句酬。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

再用韵奉酬 其一 (zài yòng yùn fèng chóu qí yī)

朝代:宋    作者: 方岳

灞桥洗浄冰霜面,拂略潮红笑向春。
莫作野桃看过了,烦诗说似武陵人。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。

起潜观心四绝词旨俱胜仍用非字奉酬以尽愚衷 其三 (qǐ qián guān xīn sì jué cí zhǐ jù shèng réng yòng fēi zì fèng chóu yǐ jìn yú zhōng qí sān)

朝代:宋    作者: 钱时

耻过如何更作非,观心须识动之微。
一朝透脱无疆界,处处吾家不用归。

平仄平平仄仄平,仄平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,平仄平平仄仄平。
平仄仄平平仄仄,平平平仄仄平平。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄仄平。