shū xīn huà shī
书心画诗 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 陈渊 (chén yuān)

书法从中得,难将笔下寻。
欲知神合处,始悟画由心。
篆隶秦非古,真行晋迄今。
奇踪存翰墨,妙意本胸襟。
雄徤猊飜石,骞腾鸟出林。
古人求笔正,八法响随音。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

shū fǎ cóng zhōng dé , nán jiāng bǐ xià xún 。
yù zhī shén hé chù , shǐ wù huà yóu xīn 。
zhuàn lì qín fēi gǔ , zhēn xíng jìn qì jīn 。
qí zōng cún hàn mò , miào yì běn xiōng jīn 。
xióng jiàn ní fān shí , qiān téng niǎo chū lín 。
gǔ rén qiú bǐ zhèng , bā fǎ xiǎng suí yīn 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
书法源自其中,难以将笔下的意境寻求出来。想要知道书法的神髓所在,首先悟出画作需要发自内心。篆书和隶书虽然起源于秦代,但真正达到完美的境界一直延续至今。其中蕴含的奇妙足以存留于墨迹之间,其意境之妙则源自心灵的抒发。古代的书法家追求笔法的准确,遵循八法以追求境界的完美。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者陈渊介绍:🔈

陈渊的诗:

相关诗词:

题范才元湘江诗画 (tí fàn cái yuán xiāng jiāng shī huà)

朝代:宋    作者: 李弥逊

诗才妙入江南画,画手工传渭北诗。
一段澄心卷湘水,吟轩长对唤船时。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

又书画船五首 其五 (yòu shū huà chuán wǔ shǒu qí wǔ)

朝代:宋    作者: 孙嵩

切莫清狂更隠沦,浮家泛宅断知闻。
明朝我欲观书画,何处将诗寄水云。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

送陈随隠游庐山 其二 (sòng chén suí yǐn yóu lú shān qí èr)

朝代:宋    作者: 黄鹏飞

曾从图画识庐山,山好谁知画亦难。
画好不如诗好读,就烦诗笔画来看。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

书鄢陵王主簿所画折枝二首 其一 (shū yān líng wáng zhǔ bó suǒ huà zhé zhī èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 苏轼

论画以形似,见与儿童邻。
赋诗必此诗,定非知诗人。
诗画本一律,天工与清新。
边鸾雀写生,赵昌花传神。
何如此两幅,疏淡含精匀。
谁言一点红,解寄无边春。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

曩备员宫属令旨画箑觅诗字以金书 (nǎng bèi yuán gōng shǔ lìng zhǐ huà shà mì shī zì yǐ jīn shū)

朝代:宋    作者: 姜特立

时颁便面觅新诗,巧画花枝作好题。
多谢东皇不嫌弃,亲将仙手写金泥。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

宫词 其七八 (gōng cí qí qī bā)

朝代:宋    作者: 宋徽宗

翰林文府择良工,心画诸家一一通。
无逸孝经书座右,迩英到彻画屏风。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

中书壁画山水 (zhōng shū bì huà shān shuǐ)

朝代:唐    作者: 李林甫

八载忝司存。
(见《全唐诗》卷一一八孙逖《奉和李右相中书壁画山水》注引)。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

贾天锡惠宝薰乞诗予以兵卫森画戟燕寝凝清香十字作诗报之 其四 (jiǎ tiān xī huì bǎo xūn qǐ shī yǔ yǐ bīng wèi sēn huà jǐ yàn qǐn níng qīng xiāng shí zì zuò shī bào zhī qí sì)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

轮囷香事已,郁郁着书画。
谁能入吾室,脱汝世俗械。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

春雪得小诗五首且约客登赏心亭 其四 (chūn xuě dé xiǎo shī wǔ shǒu qiě yuē kè dēng shǎng xīn tíng qí sì)

朝代:宋    作者: 韩元吉

江南绝景赏心亭,卧雪难寻旧画屏。
白鹭洲前夜来雪,故应此画胜丹青。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。

子野又以诗来言不画涪翁画李翁再和之 (zǐ yě yòu yǐ shī lái yán bù huà fú wēng huà lǐ wēng zài hé zhī)

朝代:宋    作者: 徐鹿卿

太守一时留惠爱,诗仙万古自清风。
寻常藻绘初何记,终是人心记此翁。

平仄○○仄,○○仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平○仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄○,仄仄仄平平。