jì tí tiān yǔ qīng xiāng tái
寄题天与清香台 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 陈深 (chén shēn)

芳园矗层台,宛在江之曲。
何年植琼树,粲粲纷在目。
美人芙蓉裳,超遥处空谷。
时登月中观,玩此枝上玉。
幽芳忽吹来,妙契心自足。
维皇岂虚畀,真意盖有属。
夜阑耿无眠,霜霰天地肃。
寥寥翠禽语,葱曨晓光旭。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

fāng yuán chù céng tái , wǎn zài jiāng zhī qū 。
hé nián zhí qióng shù , càn càn fēn zài mù 。
měi rén fú róng shang , chāo yáo chù kōng gǔ 。
shí dēng yuè zhōng guān , wán cǐ zhī shàng yù 。
yōu fāng hū chuī lái , miào qì xīn zì zú 。
wéi huáng qǐ xū bì , zhēn yì gài yǒu shǔ 。
yè lán gěng wú mián , shuāng xiàn tiān dì sù 。
liáo liáo cuì qín yǔ , cōng lóng xiǎo guāng xù 。

寄題天與清香臺

—— 陳深

芳園矗層臺,宛在江之曲。
何年植瓊樹,粲粲紛在目。
美人芙蓉裳,超遥處空谷。
時登月中觀,玩此枝上玉。
幽芳忽吹來,妙契心自足。
維皇豈虛畀,真意蓋有屬。
夜闌耿無眠,霜霰天地肅。
寥寥翠禽語,葱曨曉光旭。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

fāng yuán chù céng tái , wǎn zài jiāng zhī qū 。
hé nián zhí qióng shù , càn càn fēn zài mù 。
měi rén fú róng shang , chāo yáo chù kōng gǔ 。
shí dēng yuè zhōng guān , wán cǐ zhī shàng yù 。
yōu fāng hū chuī lái , miào qì xīn zì zú 。
wéi huáng qǐ xū bì , zhēn yì gài yǒu shǔ 。
yè lán gěng wú mián , shuāng xiàn tiān dì sù 。
liáo liáo cuì qín yǔ , cōng lóng xiǎo guāng xù 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

芳园耸起层层台阶,宛如位于江水蜿蜒的弯曲之处。
不知何年种下了琼树,光彩夺目地散发着美丽。
美人穿着芙蓉色的衣裳,似乎超越了遥远的山谷。
曾经在月色明亮的夜晚登上台阶,欣赏着这枝上的美玉。
幽幽的芳香突然飘来,与心灵契合,自得其乐。
难道天皇的恩赐是虚假的吗?其中的真意无疑已有所属。
夜深人静,漫长的夜晚无法入眠,霜霰铺天盖地,世界变得肃穆。
稀稀落落传来翠色禽鸟的歌声,葱茏的朝霞映照着黎明的曙光。


总结:

诗人描绘了一个风景如画的芳园,其中的琼树与美人交相辉映。诗人以崇高的情感表达了对美景的赞叹,夜晚的静谧和清晨的生机在诗中得以体现。此诗充满了对自然景物的赞美以及与之相呼应的内心感受。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者陈深介绍:🔈

陈深(一二六○~一三四四),字子微,号清全,吴(今江苏吴县)人。宋末习举子业。宋亡,笃志古学,闭门着书,精於书法。弟子甚衆,学者称宁极先生。元文宗天历间以能书荐,不出。有《读春秋编》、《宁极斋稿》。事见《吴下冢墓遗文》卷二陈植《先人圹志》,明正德《姑苏志》卷五五有传。 陈深诗,以《四库全书》本爲底本,校以清鲍廷博家抄本(简称鲍本,藏北京图书馆),编爲一卷。 查看更多>>

陈深的诗:

陈深的词:

  • 水龙吟

    此翁疑是香山,老来愈觉才情富。天孙借...

  • 贺新郎

    丹凤翔云表。览德辉、翩然飞下,翠蓬仙...

  • 沁园春

    浪迹烟霞,有酒千锺,有书五车。任从来...

  • 齐天乐

    秋涛欲涨西陵渡,江亭晓来雄观。帝子吹...

  • 西江月

    龙沫流芳旎旎,犀沈锯削霏霏。薇心玉露...

  • 虞美人

    玉搔斜压乌云堕。拄颊看书卧。开元天子...

  • 洞仙歌

    银波湛碧,遥泛仙槎早。婺宿荧煌瑞云晓...

  • 陈深宋词全集>>

相关诗词:

寄题天台国清寺齐梁体 (jì tí tiān tāi guó qīng sì qí liáng tǐ)

朝代:唐    作者: 皮日休

十里松门国清路,饭猨台上菩提树。
怪来烟雨落晴天,元是海风吹瀑布。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

寄题诠律师院 (jì tí quán lǜ shī yuàn)

朝代:唐    作者: 贯休

锦溪光里耸楼台,师院高凌积翠开。
深竹杪闻残磐尽,一茶中见数帆来。
焚香只是看新律,幽步犹疑损绿苔。
莫讶题诗又东去,石房清冷在天台。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

寄题天台国清寺齐梁体 (jì tí tiān tāi guó qīng sì qí liáng tǐ)

朝代:唐    作者: 陆龟蒙

峰带楼台天外立,明河色近罘罳湿。
松间石上定僧寒,半夜楢溪水声急。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

越香台 (yuè xiāng tái)

朝代:宋    作者: 陈天麟

佳木寄深坞,自与春有期。
幽姿谁复省,轩轩颇矜持。
真赏傥已逢,清香袭人衣。
士为知己死,此语良不欺。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

与邢端公李台题庭石联句 (yǔ xíng duān gōng lǐ tái tí tíng shí lián jù)

朝代:唐    作者: 清昼

共题诗句遍,争坐藓文稀。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

廿一兄以手和四清香见饷用心清闻妙香为韵成五小诗 其五 (niàn yī xiōng yǐ shǒu hé sì qīng xiāng jiàn xiǎng yòng xīn qīng wén miào xiāng wèi yùn chéng wǔ xiǎo shī qí wǔ)

朝代:宋    作者: 曾几

老柏参深水,封题远寄将。
发奁知长者,闭合自调香。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

题清心堂 (tí qīng xīn táng)

朝代:宋    作者: 曹修古

天府鞠囚三节日,霜台待漏五更时。
薰风一觉清凉睡,莫问浮名高与卑。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

题道成上人院 (tí dào chéng shàng rén yuàn)

朝代:唐    作者: 黄滔

花宫城郭内,师住亦清凉。
何必天台寺,幽蝉瀑布房。
簟舒湘竹滑,茗煮蜀芽香。
更看道高处,居侯题翠梁。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

寄题章安禅师塔 (jì tí zhāng ān chán shī tǎ)

朝代:宋    作者: 释智圆

祖师坟塔在天台,雨坏风摧事可哀。
香火无人空有迹,夜深明月照苍苔。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。

和杨公济钱塘西湖百题 翻经台 (hé yáng gōng jì qián táng xī hú bǎi tí fān jīng tái)

朝代:宋    作者: 郭祥正

盥手天池水,熏毫海渚香。
翻成多少帙,台石尚辉光。

平平仄平平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄平仄仄。
仄平平平平,平平仄○仄。
平平仄○○,仄仄平仄仄。
平平仄○平,仄仄平仄仄。
平平仄平仄,平仄仄仄仄。
仄平仄平平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,平平仄平仄。