hé dīng bǎo chén yóu gān yáng sì
和丁宝臣游甘洋寺 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 欧阳修 (ōu yáng xiū)

江上孤峯蔽绿萝,县楼终日对嵯峩。
丛林已废姜祠在,事迹难寻楚语讹。
空余一派寒岩侧,澄碧泓渟涵玉色。
野僧岂解惜清泉,蛮俗那知为胜迹。
西陵老令好寻幽,时共登临向此游。
欹危一迳穿林樾,盘石苍苔留客歇。
山深云日变阴晴,涧栢岩松度岁青。
谷里花开知地暖,林间鸟语作春声。
依依渡口夕阳时,却望层峦在翠微。
城头暮鼓休催客,更待横江弄月归。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

jiāng shàng gū fēng bì lǜ luó , xiàn lóu zhōng rì duì cuó é 。
cóng lín yǐ fèi jiāng cí zài , shì jì nán xún chǔ yǔ é 。
kòng yú yī pài hán yán cè , chéng bì hóng tíng hán yù sè 。
yě sēng qǐ jiě xī qīng quán , mán sú nà zhī wèi shèng jì 。
xī líng lǎo lìng hǎo xún yōu , shí gòng dēng lín xiàng cǐ yóu 。
qī wēi yī jìng chuān lín yuè , pán shí cāng tái liú kè xiē 。
shān shēn yún rì biàn yīn qíng , jiàn bǎi yán sōng dù suì qīng 。
gǔ lǐ huā kāi zhī dì nuǎn , lín jiān niǎo yǔ zuò chūn shēng 。
yī yī dù kǒu xī yáng shí , què wàng céng luán zài cuì wēi 。
chéng tóu mù gǔ xiū cuī kè , gèng dài héng jiāng nòng yuè guī 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
江上有一座孤峰,被绿萝覆盖着,县楼整天对着嵯峩的山峰。丛林中已经废弃了姜祠,姜太公的事迹很难找到楚语的错误。这里空余着一片寒冷的岩石,清澈的湖水中蕴藏着玉色的光芒。野僧们怎会舍弃清泉,但蛮族的人们却不知道它们的胜迹。西陵的老令人们喜欢寻找幽静之地,时常一起登临这里游玩。一条弯曲的小径穿越着林木和树叶,盘石上的青苔为客人提供了歇脚之处。山深处云雾时而变得阴沉,时而放晴,峡谷里的栢树和岩石上的松树岁月青翠。山谷中的花朵开放,它们知道地面已经暖和了,林间的鸟儿唱着春天的歌声。傍晚时分,渡口依依的夕阳下,我望着层层叠叠的山峦,它们在翠微中闪耀。城头的鼓声暂停,不再催促客人离去,还等待着人们横渡江面,欣赏月亮的归来。

赏析:: 这首诗以古朴的语言和深沉的意境描绘了江上孤峰、古寺的景致,以及作者在这片山水间游历时的感受。诗人通过诗意的描写,展现了自然山水的静谧与壮丽,以及人与自然的和谐共生。整首诗表现了诗人对自然景物的赞美和对清幽之地的向往。
标签: 写景、山水、抒怀

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者欧阳修介绍:🔈

欧阳修(一○○七~一○七二),字永叔,号醉翁,晚又号六一居士,卢陵(今江西吉安)人。仁宗天圣八年(一○三○)进士,初仕西京留守推官。景佑元年(一○三四),召试学士院,充馆阁校勘。三年,因范仲淹事切责谏官高若讷,降爲峡州夷陵令。四年,移乾德令。宝元二年(一○三九),迁武成军判官。康定元年(一○四○),复馆阁校勘。庆历三年(一○四三),知谏院,擢同修起居注,知制诰。四年,爲河北都转运使。五年,庆历新政失败,因力爲新政主持者范仲淹、韩琦、杜衍等申辩,贬知滁州,徙扬州、颍州。至和元年(一○五四),权知开封府。五年,拜枢密副使。六年,进参知政事。英宗治平四年(一○六七),罢爲观文殿学士,转刑部尚书知亳州... 查看更多>>

欧阳修的诗:

欧阳修的词:

  • 西湖念语

    昔者王子猷之爱竹,造门不问于主人,陶...

  • 采桑子

    轻舟短棹西湖好,绿水逶迤。芳草长堤。...

  • 采桑子

    春深雨过西湖好,百卉争妍。蝶乱蜂喧。...

  • 采桑子

    画船载酒西湖好,急管繁弦。玉盏催传。...

  • 采桑子

    群芳过後西湖好,狼籍残红。飞絮。垂柳...

  • 采桑子

    何人解赏西湖好,佳景无时。飞盖相追。...

  • 采桑子

    清明上巳西湖好,满目繁华。争道谁家。...

  • 采桑子

    荷花开後西湖好,载酒来时。不用旌旗。...

  • 采桑子

    天容水色西湖好,云物俱鲜。鸥鹭闲眠。...

  • 采桑子

    残霞夕照西湖好,花坞苹汀。十顷波平。...

  • 欧阳修宋词全集>>

相关诗词:

再和时习五章章取礼记一句 月令上丁习舞释菜 (zài hé shí xí wǔ zhāng zhāng qǔ lǐ jì yī jù yuè lìng shàng dīng xí wǔ shì cài)

朝代:宋    作者: 袁甫

圣道洋洋沧海如,不流天下只流洙。
上丁释菜今非古,唤起遗风属我徒。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

过零丁洋 (guò líng dīng yáng)

朝代:宋    作者: 文天祥

辛苦遭逢起一经,干戈落落四周星。
山河破碎风抛絮,身世飘摇雨打萍。
皇恐滩头说皇恐,零丁洋里叹零丁。
人生自古谁无死,留取丹心照汗青。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

古诗三百首 初中古诗 爱国 励志 忧国忧民

过温汤寺一绝 (guò wēn tāng sì yī jué)

朝代:宋    作者: 韦骧

一窦飞泉煖似汤,池鱼无数自洋洋。
不须遶寺寻碑刻,知是南平古道场。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

和孙端叟寺丞农具十五首 樵斧 (hé sūn duān sǒu sì chéng nóng jù shí wǔ shǒu qiáo fǔ)

朝代:宋    作者: 梅尧臣

适从伐枯桑,莫悟刃已缺。
蚕工向欲迫,田事不可彻。
丁丁背谷声,役役持柯热。
积薪高於山,焉用先後别。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

再和元礼春怀十首 其九 (zài hé yuán lǐ chūn huái shí shǒu qí jiǔ)

朝代:宋    作者: 黄庭坚

双盘锦带丁香结,窄袖春衫甘草黄。
旧赠恐能开宝匣,新年时候梦残妆。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

醴陵丁君洋洋亭 (lǐ líng dīng jūn yáng yáng tíng)

朝代:宋    作者: 杨时

依蒲泳藻两相忘,宛有江湖气味长。
凭槛翛然真得计,只应幽兴在濠梁。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

峡州甘泉寺 (xiá zhōu gān quán sì)

朝代:宋    作者: 陆游

江上甘泉寺,登临擅一州。
山亭喜无恙,老子得重游。
滩急常疑雨,林深欲借秋。
归途更清绝,倚杖唤渔舟。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

洋川 (yáng chuān)

朝代:唐    作者: 和凝

华夷图上见洋川,知在青山绿水边。
官闲最好游僧舍,江近应须买钓船。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

丁收仲寺丞挽诗 其一 (dīng shōu zhòng sì chéng wǎn shī qí yī)

朝代:宋    作者: 蔡戡

元佑名卿後,甘盘旧学臣。
肯堂真有子,论世岂无人。
仕至二千石,年垂八十春。
哀荣子毋憾,全福更谁伦。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。

正月九日携儿侄游宝庆寺 (zhēng yuè jiǔ rì xié ér zhí yóu bǎo qìng sì)

朝代:宋    作者: 王洋

花川同色及春时,不报人知也自知。
此日不须题岁月,一回来作一篇诗。

平仄平平仄仄平,○平平仄仄平○。
平平仄仄平平仄,仄仄○平仄仄平。
○平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄平仄仄仄平平,平仄仄平平○仄。
平平仄仄仄平平,平仄平○仄仄平。
平平仄仄○平仄,平仄○平○仄仄。
平○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
仄仄平平平仄仄,平○仄仄仄平平。
平平仄仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄仄平平仄,○仄○平仄仄平。