fēng rù sōng
风入松 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 皎然 (jiǎo rán)

西岭松声落日秋,千枝万叶风飀飀。
美人援琴弄成曲,写得松间声断续。
声断续,清我魂,流波坏陵安足论。
美人夜坐月明里,含少商兮点清徵。
风何凄兮飘飘,搅寒松兮又夜起。
夜未央,曲何长,金徽更促声泱泱。
何人此时不得意,意苦弦悲闻客堂。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

xī lǐng sōng shēng luò rì qiū , qiān zhī wàn yè fēng liú liú 。
měi rén yuán qín nòng chéng qū , xiě dé sōng jiān shēng duàn xù 。
shēng duàn xù , qīng wǒ hún , liú bō huài líng ān zú lùn 。
měi rén yè zuò yuè míng lǐ , hán shǎo shāng xī diǎn qīng zhǐ 。
fēng hé qī xī piāo piāo , jiǎo hán sōng xī yòu yè qǐ 。
yè wèi yāng , qū hé cháng , jīn huī gèng cù shēng yāng yāng 。
hé rén cǐ shí bù dé yì , yì kǔ xián bēi wén kè táng 。

風入松

—— 皎然

西嶺松聲落日秋,千枝萬葉風飀飀。
美人援琴弄成曲,寫得松間聲斷續。
聲斷續,清我魂,流波壞陵安足論。
美人夜坐月明裏,含少商兮點清徵。
風何淒兮飄飄,攪寒松兮又夜起。
夜未央,曲何長,金徽更促聲泱泱。
何人此時不得意,意苦弦悲聞客堂。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

xī lǐng sōng shēng luò rì qiū , qiān zhī wàn yè fēng liú liú 。
měi rén yuán qín nòng chéng qū , xiě dé sōng jiān shēng duàn xù 。
shēng duàn xù , qīng wǒ hún , liú bō huài líng ān zú lùn 。
měi rén yè zuò yuè míng lǐ , hán shǎo shāng xī diǎn qīng zhǐ 。
fēng hé qī xī piāo piāo , jiǎo hán sōng xī yòu yè qǐ 。
yè wèi yāng , qū hé cháng , jīn huī gèng cù shēng yāng yāng 。
hé rén cǐ shí bù dé yì , yì kǔ xián bēi wén kè táng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
西岭的松树在秋日的落日中发出声音,千枝万叶随风飘扬。美人弹着琴,创作出一曲,写出了松林中声音的断续。声音断断续续,清澈地触动了我的灵魂,如流波破碎了坟墓的平静。美人夜晚坐在月光下,用少商调和清徵音。风凄凄飘飘,再次掀起了寒冷的松树,夜晚又开始了。夜晚未过半,曲调何其长,金琴的音响更加催促而激昂。此时谁能不得意?心情悲苦的琴弦传达着听者堂上的忧伤。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者皎然介绍:🔈

皎然,名昼,姓谢氏,长城人,灵运十世孙也。居杼山,文章儁丽,颜真卿、韦应物竝重之,与之酬倡。贞元中,敕写其文集,入於秘阁。诗七卷。 皎然,福州人。嗣灵峰。住福州长生山,世称长生和尚。诗二首。(《全唐诗》卷八一五所收皎然爲贞元间僧,此爲另一人) 查看更多>>

皎然的诗:

相关诗词:

山水友别辞 松粉 (shān shuǐ yǒu bié cí sōng fěn)

朝代:宋    作者: 王质

奉劝十八公,莫入明光宫。
藉尔球端露,助我屩底风。
粉它粉,总弗近,总总松毛粪松本,松子松花香愈猛。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

听弹风入松阕赠杨补阙 (tīng tán fēng rù sōng què zèng yáng bǔ quē)

朝代:唐    作者: 王昌龄

商风入我弦,夜竹深有露。
弦悲与林寂,清景不可度。
寥落幽居心,飕飀青松树。
松风吹草白,溪水寒日暮。
声意去复还,九变待一顾。
空山多雨雪,独立君始悟。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

谢曾廸功松皮冠 (xiè céng dí gōng sōng pí guān)

朝代:宋    作者: 晁说之

松皮冠赠松山客,惭愧红尘赤日中。
好向浮云傍归路,定应賸听入琴风。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

游东山 松风 (yóu dōng shān sōng fēng)

朝代:宋    作者: 王炎

松公奋鬣如啸,终日清风飒然。
佳处元非宫徵,谁能写入朱弦。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

梅山醉归 (méi shān zuì guī)

朝代:宋    作者: 陈着

山风满松松气香,松香和酒入诗肠。
悠然一醉便归去,如梦未觉无何乡。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

广利 (guǎng lì)

朝代:宋    作者: 丁谓

出城数里即青山,路入青松白石间。
只合步行寻石径,不宜呵喝入松关。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

万松岭 (wàn sōng lǐng)

朝代:宋    作者: 赵遹

清溪狭径小桥东,风入桃花处处同。
我为日长无一事,偶然来此听松风。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

夏日东斋 (xià rì dōng zhāi)

朝代:唐    作者: 曹松

三庚到秋伏,偶来松槛立。
热少清风多,开门放山入。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

江路闻松风 (jiāng lù wén sōng fēng)

朝代:宋    作者: 赵文

雪里云山玉作屏,松风入耳细泠泠。
朝来醉着江亭酒,却被髯龙唤得醒。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。

动物

岷山万松图 (mín shān wàn sōng tú)

朝代:宋    作者: 张元干

叠嶂连娟入翠微,乔松蔽日有孙枝。
江流不尽松声远,云栈行人力困时。

平仄平平仄仄平,平平仄仄平平平。
仄平○平仄平仄,仄仄平○平仄仄。
平仄仄,平仄平,平平仄平平仄○。
仄平仄仄仄平仄,平仄平平仄平平。
平平平平平平,仄平平平仄仄仄。
仄仄平,仄平○,平平○仄平○○。
平平仄平仄仄仄,仄仄平平○仄平。