cí ēn sì shí qìng gē
慈恩寺石磬歌 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 卢纶 (lú lún)

灵山石磬生海西,海涛平处与山齐。
长眉老僧同佛力,呪使鲛人往求得。
珠穴沈成绿浪痕,天衣拂尽苍苔色。
星汉徘徊山有风,禅翁静扣月明中。
羣仙下云龙出水,鸾鹤交飞半空里。
山精木魅不可听,落叶秋砧一时起。
花宫杳杳响泠泠,无数沙门昏梦醒。
古廊灯下见行道,疎林池边闻诵经。
徒壮洪钟秘高阁,万金费尽工雕凿。
岂如全质挂青松,数叶残云一片峯。
吾师宝之寿中国,愿同劫石无终极。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

líng shān shí qìng shēng hǎi xī , hǎi tāo píng chù yǔ shān qí 。
cháng méi lǎo sēng tóng fó lì , zhòu shǐ jiāo rén wǎng qiú dé 。
zhū xué shěn chéng lǜ làng hén , tiān yī fú jìn cāng tái sè 。
xīng hàn pái huái shān yǒu fēng , chán wēng jìng kòu yuè míng zhōng 。
qún xiān xià yún lóng chū shuǐ , luán hè jiāo fēi bàn kōng lǐ 。
shān jīng mù mèi bù kě tīng , luò yè qiū zhēn yī shí qǐ 。
huā gōng yǎo yǎo xiǎng líng líng , wú shù shā mén hūn mèng xǐng 。
gǔ láng dēng xià jiàn xíng dào , shū lín chí biān wén sòng jīng 。
tú zhuàng hóng zhōng mì gāo gé , wàn jīn fèi jìn gōng diāo záo 。
qǐ rú quán zhì guà qīng sōng , shù yè cán yún yī piàn fēng 。
wú shī bǎo zhī shòu zhōng guó , yuàn tóng jié shí wú zhōng jí 。

动物

慈恩寺石磬歌

—— 盧綸

靈山石磬生海西,海濤平處與山齊。
長眉老僧同佛力,呪使鮫人往求得。
珠穴沈成綠浪痕,天衣拂盡蒼苔色。
星漢徘徊山有風,禪翁靜扣月明中。
羣仙下雲龍出水,鸞鶴交飛半空裏。
山精木魅不可聽,落葉秋砧一時起。
花宮杳杳響泠泠,無數沙門昏夢醒。
古廊燈下見行道,疎林池邊聞誦經。
徒壯洪鐘祕高閣,萬金費盡工雕鑿。
豈如全質挂青松,數葉殘雲一片峯。
吾師寶之壽中國,願同劫石無終極。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

líng shān shí qìng shēng hǎi xī , hǎi tāo píng chù yǔ shān qí 。
cháng méi lǎo sēng tóng fó lì , zhòu shǐ jiāo rén wǎng qiú dé 。
zhū xué shěn chéng lǜ làng hén , tiān yī fú jìn cāng tái sè 。
xīng hàn pái huái shān yǒu fēng , chán wēng jìng kòu yuè míng zhōng 。
qún xiān xià yún lóng chū shuǐ , luán hè jiāo fēi bàn kōng lǐ 。
shān jīng mù mèi bù kě tīng , luò yè qiū zhēn yī shí qǐ 。
huā gōng yǎo yǎo xiǎng líng líng , wú shù shā mén hūn mèng xǐng 。
gǔ láng dēng xià jiàn xíng dào , shū lín chí biān wén sòng jīng 。
tú zhuàng hóng zhōng mì gāo gé , wàn jīn fèi jìn gōng diāo záo 。
qǐ rú quán zhì guà qīng sōng , shù yè cán yún yī piàn fēng 。
wú shī bǎo zhī shòu zhōng guó , yuàn tóng jié shí wú zhōng jí 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
灵山上的石磬出现在海的西方,海浪平静处与山齐平。
一位长着长眉的老僧和佛陀的力量相合,用咒语让鲛人前去寻找。
珠穴沉入绿浪之中,天衣拂去了苔藓的颜色。
星汉在山间徘徊,禅师静静地敲击着月亮中的钟声。
群仙从云中降下,龙从水中升起,鸾鹤在半空中交飞。
山精和木魅发出的声音无法听闻,秋天的落叶敲击着秋砧。
花宫里传来隐约的声响,无数的沙门从昏迷中醒来。
古老的廊道下见到行道者,稀疏的林木旁听到诵经声。
高高的阁楼里挂着巨大的洪钟,耗费了无数财富来雕凿。
怎能与那挂在青松上的全质相比,数片残云如一座山峰。
我师傅的宝物寿命漫长,愿与劫石共享无尽的终极。

全诗概括:这首诗以灵山为背景,描述了一系列奇妙的景象和神秘的事件。其中包括海与山的平衡,老僧利用佛力让鲛人去寻宝,珠穴沉入海中,禅师敲击钟声,群仙和龙鸾的出现,山精木魅的幽静,花宫中的声响,行道者和诵经声,洪钟的雕凿与全质挂在青松上的对比。整首诗描绘了一个神秘、富有想象力的灵山世界,表达了诗人对禅宗修行和追求永恒之道的思考。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者卢纶介绍:🔈

卢纶,字允言,河中蒲人。大历初,数举进士不第。元载取其文以进,补阌乡尉,累迁监察御史,辄称疾去。坐与王缙善,久不调。建中初,爲昭应令。浑瑊镇河中,辟元帅判官,累迁检校户部郎中。贞元中,舅韦渠牟表其才,驿召之,会卒。集十卷,今编诗五卷。 查看更多>>

卢纶的诗:

相关诗词:

和御制游慈恩寺 (hé yù zhì yóu cí ēn sì)

朝代:唐    作者: 慈恩寺沙门

皇风扇只树,至德茂禅林。
仙华曜日彩,神旛曳远阴。
绮殿笼霞影,飞阁出云心。
细草希慈泽,恩光重更深。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

三月三十日题慈恩寺 (sān yuè sān shí rì tí cí ēn sì)

朝代:唐    作者: 白居易

慈恩春色今朝尽,尽日裴回倚寺门。
惆怅春归留不得,紫藤花下渐黄昏。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

晚游慈恩寺 (wǎn yóu cí ēn sì)

朝代:唐    作者: 刘得仁

寺去幽居近,每来因采薇。
伴僧行不困,临水语忘归。
磬动青林晚,人惊白鹭飞。
堪嗟浮俗事,皆与道相违。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

登慈恩寺塔 (dēng cí ēn sì tǎ)

朝代:唐    作者: 杨玢

紫云楼下曲江平,鸦噪残阳麦陇青。
莫上慈恩最高处,不堪看又不堪听。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

送慈恩寺霄韵法师谒太原李司空 (sòng cí ēn sì xiāo yùn fǎ shī yè tài yuán lǐ sī kōng)

朝代:唐    作者: 贾岛

何故谒司空,云山知几重。
碛遥来鴈尽,雪急去僧逢。
清磬先寒角,禅灯彻晓烽。
旧房闲片石,倚着最高松。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

夏日游慈恩寺 (xià rì yóu cí ēn sì)

朝代:唐    作者: 刘得仁

何处消长日,慈恩精舍频。
僧高容野客,树密绝嚣尘。
闲上凌虚塔,相逢避暑人。
却愁归去路,马迹竝车轮。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

宿慈恩寺郁公房 (sù cí ēn sì yù gōng fáng)

朝代:唐    作者: 贾岛

病身来寄宿,自扫一牀闲。
反照临江磬,新秋过雨山。
竹阴移冷月,荷气带禅关。
独住天台意,方从内请还。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

登慈恩塔 (dēng cí ēn tǎ)

朝代:宋    作者: 范智闻

独上慈恩塔,疏怀亦慨然。
异朝多少事,不改旧山川。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

春日游慈恩寺 (chūn rì yóu cí ēn sì)

朝代:唐    作者: 姚合

年长归何处,青山未有家。
赏春无酒饮,多看寺中花。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。

同崔峒补阙慈恩寺避暑 (tóng cuī dòng bǔ quē cí ēn sì bì shǔ)

朝代:唐    作者: 卢纶

寺凉高树合,卧石绿阴中。
伴鹤慙僊侣,依僧学老翁。
鱼沈荷叶露,鸟散竹林风。
始悟尘居者,应将火宅同。

平平仄仄平仄平,仄平平仄仄平平。
○平仄平平仄仄,仄仄平平仄平仄。
平仄○平仄○平,平○仄仄○平仄。
平仄平平平仄平,○平仄仄仄平○。
平平仄平平仄仄,平仄平平仄○仄。
平平仄仄仄仄○,仄仄平平仄平仄。
平平仄仄仄平平,平仄平平平仄仄。
仄平平仄仄○仄,○平平平○仄平。
平仄平平仄平仄,仄平仄仄平平仄。
仄○平仄仄平平,仄仄平平仄仄平。
平平仄平仄○仄,仄平仄仄平平仄。