chūn rì tí wú xīng xiàn shān sì
春日题吴兴岘山寺 🔈
花草满苕阳,东风隔短墙。
漥樽残叶烂,坏塔老藤僵。
鸽暝栖苔殿,僧寒闭竹房。
荒阡人哭散,惟觉纸烟香。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
- 收藏
- 做笔记
译文:
花草在田野中郁郁葱葱,东风穿过矮墙吹来。
水中的酒杯留下了残落的叶片,破损的塔上老藤蔓延凝固。
鸽子在黄昏时分栖息在生满青苔的殿宇上,寺僧因严寒而关上竹制的房门。
荒凉的山阡小道上,人们哭泣离散,只觉得纸烟的香气依然飘荡。
全诗写景描写深入生活,运用自然景色和人物情感交融,抒发了离散哀愁之情。
李龏的诗:
相关诗词:
题吴兴岘山寺 (tí wú xīng xiàn shān sì)
雨余山态活如云,过午钟闲寺影昏。
寂寞春风荒草里,野僧惟主一漥尊。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
劝农题岩寺 (quàn nóng tí yán sì)
西山千仞鬰崔嵬,寺在山椒胜处开。
暇日久思乘兴去,中春始为劝耕来。
屋头水色青如染,檐外岚光翠作堆。
幽赏未穷天已暮,驱车欲去更徘徊。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
咏史诗 岘山 (yǒng shǐ shī xiàn shān)
晓日登临感晋臣,古碑零落岘山春。
松间残露频频滴,酷似当时堕泪人。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
与王郎昆仲及儿子迈遶城观荷花登岘山亭晚入飞英寺分韵得月明星稀四首 其三 (yǔ wáng láng kūn zhòng jí ér zǐ mài rào chéng guān hé huā dēng xiàn shān tíng wǎn rù fēi yīng sì fēn yùn dé yuè míng xīng xī sì shǒu qí sān)
苕水如汉水,鳞鳞鸭头青。
吴兴胜襄阳,万瓦浮青冥。
我非羊叔子,愧此岘山亭。
悲伤意则同,岁月如流星。
从我两王子,高鸿插修翎。
湛辈何足道,当以德自铭。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
题岘山图三绝 其一 (tí xiàn shān tú sān jué qí yī)
不见轻裘快马归,遥怜暮雨湿公衣。
岘山十里城南路,灯火家家望翠微。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
题粲侄岘山秋晚 (tí càn zhí xiàn shān qiū wǎn)
分明写出岘山诗,陇树初寒晚照低。
掩卷只思人堕泪,不思量到白铜鞮。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
题城侍者岘山圗 (tí chéng shì zhě xiàn shān tú)
汉水沉碑安在哉,千年岘首独崔嵬。
平生不作羊公计,但欲无名死草莱。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
会昌号湘江岸有小岘亭癸卯六月与瑞金吴丞饮其上 其一 (huì chāng hào xiāng jiāng àn yǒu xiǎo xiàn tíng guǐ mǎo liù yuè yǔ ruì jīn wú chéng yǐn qí shàng qí yī)
湘水欠湘竹,岘亭非岘山。
休论真胜假,且幸冗偷闲。
眼底方尘外,栏干更树间。
哢禽如语我,剧暑未能还。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
登岘亭 (dēng xiàn tíng)
岘山回首望秦关,南向荆州几日还。
今日登临唯有泪,不知风景在何山。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
感兴赠乌程李明府伯宜兼简诸秀才 (gǎn xīng zèng wū chéng lǐ míng fǔ bǎi yí jiān jiǎn zhū xiù cái)
门前岘山近,无路可登陟。
徒爱岘山高,仰之常叹息。
不如松与桂,生在重岩侧。
平仄仄平平,平平仄仄平。
平平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。