chūn rì lí cháng ān kè zhōng yán huái
春日离长安客中言怀 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 骆宾王 (luò bīn wáng)

年华开早律,霁色荡芳晨。
城阙千门晓,山河四望春。
御沟通太液,戚里对平津。
宝瑟调中妇,金罍引上宾。
剧谈推曼倩,惊坐揖陈遵。
意气一言合,风期万里亲。
自惟安直道,守拙忌因人。
谈器非先木,图荣异後薪。
揶揄慙路鬼,憔悴切波臣。
玄草终疲汉,乌裘几滞秦。
生涯无岁月,岐路有风尘。
还嗟太行道,处处白头新。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

nián huá kāi zǎo lǜ , jì sè dàng fāng chén 。
chéng quē qiān mén xiǎo , shān hé sì wàng chūn 。
yù gōu tōng tài yè , qī lǐ duì píng jīn 。
bǎo sè tiáo zhōng fù , jīn léi yǐn shàng bīn 。
jù tán tuī màn qiàn , jīng zuò yī chén zūn 。
yì qì yī yán hé , fēng qī wàn lǐ qīn 。
zì wéi ān zhí dào , shǒu zhuō jì yīn rén 。
tán qì fēi xiān mù , tú róng yì hòu xīn 。
yé yú cán lù guǐ , qiáo cuì qiè bō chén 。
xuán cǎo zhōng pí hàn , wū qiú jǐ zhì qín 。
shēng yá wú suì yuè , qí lù yǒu fēng chén 。
huán jiē tài háng dào , chù chù bái tóu xīn 。

春日離長安客中言懷

—— 駱賓王

年華開早律,霽色蕩芳晨。
城闕千門曉,山河四望春。
御溝通太液,戚里對平津。
寶瑟調中婦,金罍引上賓。
劇談推曼倩,驚坐揖陳遵。
意氣一言合,風期萬里親。
自惟安直道,守拙忌因人。
談器非先木,圖榮異後薪。
揶揄慙路鬼,憔悴切波臣。
玄草終疲漢,烏裘幾滯秦。
生涯無歲月,岐路有風塵。
還嗟太行道,處處白頭新。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

nián huá kāi zǎo lǜ , jì sè dàng fāng chén 。
chéng quē qiān mén xiǎo , shān hé sì wàng chūn 。
yù gōu tōng tài yè , qī lǐ duì píng jīn 。
bǎo sè tiáo zhōng fù , jīn léi yǐn shàng bīn 。
jù tán tuī màn qiàn , jīng zuò yī chén zūn 。
yì qì yī yán hé , fēng qī wàn lǐ qīn 。
zì wéi ān zhí dào , shǒu zhuō jì yīn rén 。
tán qì fēi xiān mù , tú róng yì hòu xīn 。
yé yú cán lù guǐ , qiáo cuì qiè bō chén 。
xuán cǎo zhōng pí hàn , wū qiú jǐ zhì qín 。
shēng yá wú suì yuè , qí lù yǒu fēng chén 。
huán jiē tài háng dào , chù chù bái tóu xīn 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
年华开启早晨的规律,晴朗的色彩荡漾在清晨。城阙千门初显曙光,山河在四面展现着春天的景色。御沟通向着太液汇流,戚里对望平津。宝瑟奏出妇人的音乐,金罍引领上宾。

剧谈推崇着曼倩之美,惊坐时向陈遵致敬。意气相合,一言就能打动心,风期万里也能亲近如在咫尺。自谓守持坦直之道,守守畏惧别人的观念。谈论品物不看先前的名声,图求荣华与后代的荣耀。

揶揄时感到惭愧,路上像鬼魅一样;憔悴疲惫,如波臣般辛苦。玄草终究难以满足汉人的需求,乌裘又几经秦地流转。生涯中没有岁月的痕迹,岐路上有着风尘的烙印。

回望太行山道,处处可见白发新生。

赏析::
骆宾王的《春日离长安客中言怀》表现了一位远行客人在春日离别长安,怀念家园和亲友的心情。这首诗共分为十四句,以七言律诗的形式呈现,具有浓郁的抒怀之情。以下是对这首诗的赏析:
诗的前两句写出了春日的美丽景色,年华初开,晨光洒在大地上,城阙和山河在朝霞中显得格外美丽。这一景色的描写展现了作者对大自然的热爱和感慨。
接下来的句子描述了长安城的繁华,太液池的宏伟,以及戚里平津的景色,都显现出了长安作为古代帝都的壮丽和繁荣。宝瑟和金罍则象征着皇室的富贵和华美。
随后的几句写到客人与友人相聚,剧谈欢笑,亲切的场景。这里通过描写人物互动,表现了友情之深厚。
诗的后半部分开始表达了诗人的离别之情和对旅途的不安。他坚持自己的原则,守拙忌因人,但也意识到世事无常,荣华富贵不可久恒。揶揄路上的险阻,表现了旅途的曲折。
最后几句写到了诗人的生涯,他一直在奔波劳碌,生活充满风尘。太行山的道路让他感叹不已,但他仍然白头新意,充满了对未来的期许。
标签: 抒情、写景、离别、人生哲理

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者骆宾王介绍:🔈

骆宾王,义乌人。七岁能属文,尤妙於五言诗,尝作《帝京篇》,当时以爲绝唱。初爲道王府属,历武功主簿,又调长安主簿。武后时,左迁临海丞,怏怏失志,弃官去。徐敬业举义,署爲府属,爲敬业草檄,斥武后罪状。后读之,矍然叹曰:“宰相安得失此人?”敬业事败,宾王亡命,不知所终。中宗时,诏求其文,得数百篇,集成十卷,今编诗爲三卷。 查看更多>>

骆宾王的诗:

相关诗词:

怀长吉上人北游 (huái cháng jí shàng rén běi yóu)

朝代:宋    作者: 林逋

青山日已远,香裓渐多尘。
应爱淮流上,聊逢月色新。
孤禅安逆旅,警句语谁人。
复有伤离客,中林病过春。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

病中客散复言怀 (bìng zhōng kè sàn fù yán huái)

朝代:唐    作者: 刘言史

华发离披卧满头,暗虫衰草入乡愁。
枕前人去空庭暮,又见芭蕉白露秋。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

人日代客子是日立春 (rén rì dài kè zǐ shì rì lì chūn)

朝代:唐    作者: 张继

人日兼春日,长怀复短怀。
遥知双彩胜,并在一金钗。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

同王仆射山亭饯岑广武羲得言字 (tóng wáng pú shè shān tíng jiàn cén guǎng wǔ xī dé yán zì)

朝代:唐    作者: 张说

闻道长岑令,奋翼宰旅门。
长安东陌上,送客满朱轩。
琴爵留佳境,山池借好园。
兹游恨不见,别後缀离言。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

送萧颖士赴东府得离字 (sòng xiāo yǐng shì fù dōng fǔ dé lí zì)

朝代:唐    作者: 长孙铸

大德讵可拟,高梧有长离。
素怀经纶具,昭世犹安卑。
落日去关外,悠悠隔山陂。
我心如浮云,千里相追随。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

春日途中五首 其一 (chūn rì tú zhōng wǔ shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 项安世

未说离家日日晴,离家三日雨如倾。
津头小吏询名氏,但道当年段墨卿。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

春日长安故苑有怀 (chūn rì cháng ān gù yuàn yǒu huái)

朝代:宋    作者: 寇准

唐室空城有旧基,荒凉长使後人悲。
遥村日暖花空发,废苑春深柳自垂。
事着简编犹可念,景随陵谷更何疑。
入梁朝士无多在,谁向秋风咏黍离。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

长安言怀寄沈彬侍郎 (cháng ān yán huái jì shěn bīn shì láng)

朝代:唐    作者: 卿云

故园梨岭下,归路接天涯。
生作长安草,胜为边地花。
雁南飞不到,书北寄来赊。
堪羡神仙客,青云早致家。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

人日代客子 (rén rì dài kè zǐ)

朝代:唐    作者: 陆龟蒙

人日兼春日,长怀复短怀。
遥知双彩胜,并在一金钗。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。

自入新安境中鸭脚千树罗生道傍秋实离离低拂行客顾之欣然因成绝句 (zì rù xīn ān jìng zhōng yā jiǎo qiān shù luó shēng dào bàng qiū shí lí lí dī fú xíng kè gù zhī xīn rán yīn chéng jué jù)

朝代:宋    作者: 喻良能

离离秋实压枝柔,带露含烟烂不收。
须信新安生鸭脚,大胜霅水熟鷄头。

平平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
仄仄○○仄,平平仄仄平。
仄平平仄仄,平仄仄平平。
仄仄仄平仄,平○仄仄○。
仄平平仄仄,仄仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平仄平平仄,平平仄仄平。
平平平仄仄,平仄仄平平。
平平仄○仄,仄仄仄平平。