chūn guī chāng gǔ
春归昌谷 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 李贺 (lǐ hè)

束发方读书,谋身苦不早。
终军未乘传,颜子鬓先老。
天网信崇大,矫士常慅慅。
逸目骈甘华,羁心如荼蓼。
旱云二三月,岑岫相颠倒。
谁揭頳玉盘,东方发红照。
春热张鹤盖,兔目官槐小。
思焦面如病,尝胆肠似绞。
京国心烂漫,夜梦归家少。
发轫东门外,天地皆浩浩。
青树骊山头,花风满秦道。
宫台光错落,装尽偏峰峤。
细绿及团红,当路杂啼笑。
香风下高广,鞍马正华耀。
独乘鸡栖车,自觉少风调。
心曲语形影,祗身焉足乐。
岂能脱负檐,刻鹤曾无兆。
幽幽太华侧,老柏如建纛。
龙皮相排戛,翠羽更荡掉。
驱趋委憔悴,眺览强容貌。
花蔓阂行輈,縠烟暝深徼。
少健无所就,入门愧家老。
听讲依大树,观书临曲沼。
知非出柙虎,甘作藏雾豹。
韩鸟处[矰]缴,湘鯈在笼罩。
狭行无廓落,壮士徒轻躁。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

shù fā fāng dú shū , móu shēn kǔ bù zǎo 。
zhōng jūn wèi chéng chuán , yán zǐ bìn xiān lǎo 。
tiān wǎng xìn chóng dà , jiǎo shì cháng cǎo cǎo 。
yì mù pián gān huá , jī xīn rú tú liǎo 。
hàn yún èr sān yuè , cén xiù xiāng diān dǎo 。
shuí jiē chēng yù pán , dōng fāng fā hóng zhào 。
chūn rè zhāng hè gài , tù mù guān huái xiǎo 。
sī jiāo miàn rú bìng , cháng dǎn cháng sì jiǎo 。
jīng guó xīn làn màn , yè mèng guī jiā shǎo 。
fā rèn dōng mén wài , tiān dì jiē hào hào 。
qīng shù lí shān tóu , huā fēng mǎn qín dào 。
gōng tái guāng cuò luò , zhuāng jìn piān fēng qiáo 。
xì lǜ jí tuán hóng , dāng lù zá tí xiào 。
xiāng fēng xià gāo guǎng , ān mǎ zhèng huá yào 。
dú chéng jī qī chē , zì jué shǎo fēng tiáo 。
xīn qǔ yǔ xíng yǐng , zhī shēn yān zú lè 。
qǐ néng tuō fù yán , kè hè céng wú zhào 。
yōu yōu tài huá cè , lǎo bǎi rú jiàn dào 。
lóng pí xiāng pái jiá , cuì yǔ gèng dàng diào 。
qū qū wěi qiáo cuì , tiào lǎn qiáng róng mào 。
huā màn hé xíng zhōu , hú yān míng shēn jiǎo 。
shǎo jiàn wú suǒ jiù , rù mén kuì jiā lǎo 。
tīng jiǎng yī dà shù , guān shū lín qū zhǎo 。
zhī fēi chū xiá hǔ , gān zuò cáng wù bào 。
hán niǎo chù [ zēng ] jiǎo , xiāng tiáo zài lǒng zhào 。
xiá xíng wú kuò luò , zhuàng shì tú qīng zào 。

动物 动物

春歸昌谷

—— 李賀

束髮方讀書,謀身苦不早。
終軍未乘傳,顏子鬢先老。
天網信崇大,矯士常慅慅。
逸目駢甘華,羈心如荼蓼。
旱雲二三月,岑岫相顛倒。
誰揭頳玉盤,東方發紅照。
春熱張鶴蓋,兔目官槐小。
思焦面如病,嘗膽腸似絞。
京國心爛漫,夜夢歸家少。
發軔東門外,天地皆浩浩。
青樹驪山頭,花風滿秦道。
宮臺光錯落,裝盡偏峰嶠。
細綠及團紅,當路雜啼笑。
香風下高廣,鞍馬正華耀。
獨乘雞棲車,自覺少風調。
心曲語形影,祗身焉足樂。
豈能脫負檐,刻鶴曾無兆。
幽幽太華側,老柏如建纛。
龍皮相排戛,翠羽更蕩掉。
驅趨委憔悴,眺覽強容貌。
花蔓閡行輈,縠煙暝深徼。
少健無所就,入門愧家老。
聽講依大樹,觀書臨曲沼。
知非出柙虎,甘作藏霧豹。
韓鳥處[矰]繳,湘鯈在籠罩。
狹行無廓落,壯士徒輕躁。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

shù fā fāng dú shū , móu shēn kǔ bù zǎo 。
zhōng jūn wèi chéng chuán , yán zǐ bìn xiān lǎo 。
tiān wǎng xìn chóng dà , jiǎo shì cháng cǎo cǎo 。
yì mù pián gān huá , jī xīn rú tú liǎo 。
hàn yún èr sān yuè , cén xiù xiāng diān dǎo 。
shuí jiē chēng yù pán , dōng fāng fā hóng zhào 。
chūn rè zhāng hè gài , tù mù guān huái xiǎo 。
sī jiāo miàn rú bìng , cháng dǎn cháng sì jiǎo 。
jīng guó xīn làn màn , yè mèng guī jiā shǎo 。
fā rèn dōng mén wài , tiān dì jiē hào hào 。
qīng shù lí shān tóu , huā fēng mǎn qín dào 。
gōng tái guāng cuò luò , zhuāng jìn piān fēng qiáo 。
xì lǜ jí tuán hóng , dāng lù zá tí xiào 。
xiāng fēng xià gāo guǎng , ān mǎ zhèng huá yào 。
dú chéng jī qī chē , zì jué shǎo fēng tiáo 。
xīn qǔ yǔ xíng yǐng , zhī shēn yān zú lè 。
qǐ néng tuō fù yán , kè hè céng wú zhào 。
yōu yōu tài huá cè , lǎo bǎi rú jiàn dào 。
lóng pí xiāng pái jiá , cuì yǔ gèng dàng diào 。
qū qū wěi qiáo cuì , tiào lǎn qiáng róng mào 。
huā màn hé xíng zhōu , hú yān míng shēn jiǎo 。
shǎo jiàn wú suǒ jiù , rù mén kuì jiā lǎo 。
tīng jiǎng yī dà shù , guān shū lín qū zhǎo 。
zhī fēi chū xiá hǔ , gān zuò cáng wù bào 。
hán niǎo chù [ zēng ] jiǎo , xiāng tiáo zài lǒng zhào 。
xiá xíng wú kuò luò , zhuàng shì tú qīng zào 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
束发方读书,谋身苦不早。
终军未乘传,颜子鬓先老。
天网信崇大,矫士常慅慅。
逸目骈甘华,羁心如荼蓼。
旱云二三月,岑岫相颠倒。
谁揭頳玉盘,东方发红照。
春热张鹤盖,兔目官槐小。
思焦面如病,尝胆肠似绞。
京国心烂漫,夜梦归家少。
发轫东门外,天地皆浩浩。
青树骊山头,花风满秦道。
宫台光错落,装尽偏峰峤。
细绿及团红,当路杂啼笑。
香风下高广,鞍马正华耀。
独乘鸡栖车,自觉少风调。
心曲语形影,祗身焉足乐。
岂能脱负檐,刻鹤曾无兆。
幽幽太华侧,老柏如建纛。
龙皮相排戛,翠羽更荡掉。
驱趋委憔悴,眺览强容貌。
花蔓阂行輈,縠烟暝深徼。
少健无所就,入门愧家老。
听讲依大树,观书临曲沼。
知非出柙虎,甘作藏雾豹。
韩鸟处[矰]缴,湘鯈在笼罩。
狭行无廓落,壮士徒轻躁。

总结:
这首诗描述了一个学子在读书求学的过程中所面临的种种困境和内心的挣扎。学子束发而读书,意味着他把头发束起来以避免分散注意力。他为了追求自身的成长而付出了许多辛勤努力,却没有得到应有的机会,像终军一样未能乘坐传送之车。颜子年纪先老,暗喻时间的残酷,岁月不等人。学子深信天网正义必信仰伟大,却常感到自己的行动力不足。他的目光饱含着渴望,却又受羁绊束缚,犹如苦苦挣扎的荼蓼。旱云相互错乱,象征着他所面对的错综复杂的境遇。谁掀开了那红晕的玉盘,东方的曙光照耀世间。春日的炎热中,他的志向宛如张开的鹤盖,官槐上的兔眼看得并不远。他的思虑令他焦虑不安,内心犹如被扭曲的肠子。京国繁华心灿烂,但他夜晚梦回家乡的景象却变得稀少。他起步于东门之外,天地浩渺无边。骊山上的青树,花风吹满了秦道。宫殿台阁错落有致,偏峰峤岩装点其中。细绿与团红,笑语啼声交织于道路之上。香风吹拂,高广之间鞍马显得威严耀眼。他独自乘坐鸡栖之车,自觉缺乏风度与调适。他的内心曲折,言辞与形象相互交错,却难以获得真正的乐趣。他怎能够摆脱负担,他刻意修养过的鹤却没有出现迹象。太华山静谧地侧耸着,老柏树犹如将旗。龙的鳞片互相战戛,翠羽再次被掀起。他的奔忙使他愈发憔悴,眺望中他强忍容貌。花蔓纠缠行车,茂密的烟雾笼罩四周。他年少时精力旺盛,却无所依归,进入大门时愧疚自责。他倾听讲课时靠着大树,观看书本时临近曲水池塘。他明白自己并非出类拔萃的人才,宁愿像隐藏在迷雾中的豹子。韩国的鸟儿被捕入矰缴,湘江中的大鱼在笼罩之中。他的行动受到了局限,壮志未能得到展现,壮士们只是轻率和浮躁。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者李贺介绍:🔈

李贺,字长吉,系出郑王後。七岁能辞章,韩愈、皇甫湜始闻未信,过其家,使贺赋诗,援笔輙就,自目曰《高轩过》,二人大惊,自是有名。贺每旦日出,骑弱马,从小奚奴,背古锦囊,遇所得,书投囊中,及暮归,足成之,率爲常。以父名晋肃,不肯举进士。诗尚奇诡,绝去畦径,当时无能效者。乐府数十篇,云韶诸工皆合之弦管,仕爲协律郎,卒年二十七。诗四卷,外集一卷,今编诗五卷。 查看更多>>

李贺的诗:

相关诗词:

中台五题 玉蕊 (zhōng tái wǔ tí yù ruǐ)

朝代:唐    作者: 郑谷

唐昌树已荒,天意眷文昌。
晓入微风起,春时雪满墙。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

有怀昌谷老梅再次晦父韵兼赠仲元弟 (yǒu huái chāng gǔ lǎo méi zài cì huì fù yùn jiān zèng zhòng yuán dì)

朝代:宋    作者: 曹彦约

水边篱落西湖老,结伴寒标归计早。
月昏香动幅巾时,铁石广平犹压倒。
新来昌谷辟藩墙,密花疎干添环抱。
等闲诗酒奉周旋,何似文书频苦恼。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

招孟武昌 (zhāo mèng wǔ chāng)

朝代:唐    作者: 元结

风霜枯万物,退谷如春时。
穷冬涸江海,桮湖澄清漪。
湖尽到谷口,单船近堦墀。
湖中更何好,坐见大江水。
欹石为水涯,半山在湖里。
谷口更何好,绝壑流寒泉。
松桂荫茅舍,白云生坐边。
武昌不干进,武昌人不厌。
退谷正可游,桮湖任来泛。
湖上有水鸟,见人不飞鸣。
谷口有山兽,往往随人行。
莫将车马来,令我鸟兽惊。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

南昌绣谷山幽谷亭 (nán chāng xiù gǔ shān yōu gǔ tíng)

朝代:宋    作者: 曾肇

行尽车马尘,踏见水石环。
谁为千家县,正在清华间。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

春风 (chūn fēng)

朝代:唐    作者: 李商隐

春风虽自好,春物太昌昌。
若教春有意,惟遣一枝芳。
我意殊春意,先春已断肠。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

送永昌萧赞府 (sòng yǒng chāng xiāo zàn fǔ)

朝代:唐    作者: 宋之问

柳变曲江头,送君函谷游。
弄琴宽别意,酌醴醉春愁。
恋本亦何极,赠言微所求。
莫令金谷水,不入故园流。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

感春三首 其一 (gǎn chūn sān shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 张耒

我昨西来到昌谷,主人致酒留我宿。
坐中少年美如玉,高歌清欢春夜促。
还家病酒对残春,东风落花吹满屋。
出无与语归闭门,安得万里驰吾足。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

春日田园杂兴 (chūn rì tián yuán zá xīng)

朝代:宋    作者: 姚潼翔

壁写新年百事昌,春盘次第蓼芽香。
烧灯过了争挑菜,祭社归来便撒秧。
布谷几声催耜亩,吴蚕三伏正条桑。
一春忙过无多日,又听鹂鶊报麦黄。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

昌谷 (chāng gǔ)

朝代:宋    作者: 刘克庄

王孙乘颢气,九万里空洞。
春风吹玉唾,点点成彩凤。
不惟仆命骚,直恐无雅颂。
暮归阿㜷嗔,奴辈锦囊重。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。

送僧归武昌 (sòng sēng guī wǔ chāng)

朝代:宋    作者: 释元肇

赤壁西边旧武昌,吴波蜀浪几兴亡。
归来黄鹤楼前看,半是寒涛半夕阳。

仄仄平仄平,平平仄仄仄。
平平仄○○,平仄仄平仄。
平仄仄平仄,仄仄平平平。
仄仄平平平,平平○平仄。
仄平仄○仄,平仄○平仄。
平仄平仄平,平平仄平仄。
平仄○仄仄,仄仄平平仄。
○平仄○仄,平仄平仄仄。
平仄平仄仄,仄仄平平仄。
仄仄平平仄,平仄平仄仄。
平仄平平平,平平仄平仄。
平平平仄仄,平仄平平○。
仄仄仄平平,○仄仄平仄。
平平仄平仄,平仄○平仄。
仄○平平平,仄仄仄平○。
平仄仄平仄,平平平仄仄。
仄平仄仄平,仄仄平平仄。
平平仄平仄,仄仄○仄仄。
平平○平仄,仄仄○仄仄。
○平仄平仄,仄仄平平仄。
平仄仄○平,仄平○○○。
仄仄平仄仄,仄平仄平仄。
○仄平仄仄,○平○仄仄。
平平仄仄仄,平仄○仄仄。
平仄仄平仄,平平仄○仄。
仄○平仄仄,仄仄平○仄。