chuī shēng yǐn
吹笙引 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 王毂 (wáng gū)

娲皇遗音寄玉笙,双成传得何凄清。
丹穴娇雏七十只,一时飞上秋天鸣。
水泉迸泻急相续,一束宫商裂寒玉。
旖旎香风绕指生,千声妙尽神仙曲。
曲终满席悄无语,巫山冷碧愁云雨。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

wā huáng yí yīn jì yù shēng , shuāng chéng chuán dé hé qī qīng 。
dān xué jiāo chú qī shí zhī , yī shí fēi shàng qiū tiān míng 。
shuǐ quán bèng xiè jí xiāng xù , yī shù gōng shāng liè hán yù 。
yǐ nǐ xiāng fēng rào zhǐ shēng , qiān shēng miào jìn shén xiān qū 。
qū zhōng mǎn xí qiāo wú yǔ , wū shān lěng bì chóu yún yǔ 。

吹笙引

—— 王轂

媧皇遺音寄玉笙,雙成傳得何淒清。
丹穴嬌雛七十隻,一時飛上秋天鳴。
水泉迸瀉急相續,一束宮商裂寒玉。
旖旎香風繞指生,千聲妙盡神仙曲。
曲終滿席悄無語,巫山冷碧愁雲雨。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

wā huáng yí yīn jì yù shēng , shuāng chéng chuán dé hé qī qīng 。
dān xué jiāo chú qī shí zhī , yī shí fēi shàng qiū tiān míng 。
shuǐ quán bèng xiè jí xiāng xù , yī shù gōng shāng liè hán yù 。
yǐ nǐ xiāng fēng rào zhǐ shēng , qiān shēng miào jìn shén xiān qū 。
qū zhōng mǎn xí qiāo wú yǔ , wū shān lěng bì chóu yún yǔ 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
娲皇的音乐才华流传于古代,她用玉笙将音乐寄托出来,传达出何等凄凉清澈的情感。
她饲养了七十只娇小的雏鸟,它们在一瞬间飞上了秋天的天空,发出清脆的鸣叫声。
水泉奔流,急促而持续,宛如宫商音阶中的裂寒玉音。
细腻的芬芳风儿绕指弹奏,仿佛千声音乐尽情奏响,宛如神仙般的曲调。
音乐曲终,座席上寂静无声,巫山的山脉冷寂如碧,愁云密布,仿佛预示着一场忧愁的雨季。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者王毂介绍:🔈

王毂,字虚中,宜春人。乾宁五年进士第,官终尚书郎。集三卷,存诗十八首。 查看更多>>

王毂的诗:

相关诗词:

答中上人卷 (dá zhōng shàng rén juàn)

朝代:宋    作者: 梅尧臣

吹笛皆学龙,吹笙皆学凤。
又於笙笛间,高下不相中。
得其精者稀,得其麤者衆。
况於真出音,千岁不复梦。
尔为学笙欤,颇已臻妙弄。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

动物

殿前曲二首 一 (diàn qián qū èr shǒu yī)

朝代:唐    作者: 王昌龄

贵人妆梳殿前催,香风吹入殿後来。
仗引笙歌大宛马,白莲花发照池台。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

游郭希吕石洞二十咏 笙鹤 (yóu guō xī lǚ shí dòng èr shí yǒng shēng hè)

朝代:宋    作者: 刘过

木末俯清轩,独立久延伫。
何人骑鹤来,髣髴吹笙侣。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

凤吹笙曲 (fèng chuī shēng qū)

朝代:唐    作者: 李白

仙人十五爱吹笙,学得崑丘彩凤鸣。
始闻链气餐金液,复道朝天赴玉京。
玉京迢迢几千里,凤笙去去无穷已。
欲叹离声发绦唇,更嗟别调流纤指。
此时惜别讵堪闻,此地相看未忍分。
重吟真曲和清吹,却奏仙歌响绿云。
绿云紫气向函关,访道应寻缑氏山。
莫学吹笙王子晋,一遇浮丘断不还。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

腊夜雪霁月彩交光开阁临轩竟睡不得命家仆吹笙数曲独引一壶奉寄江陵副使杜中丞 (là yè xuě jì yuè cǎi jiāo guāng kāi gé lín xuān jìng shuì bù dé mìng jiā pú chuī shēng shù qū dú yǐn yī hú fèng jì jiāng líng fù shǐ dù zhōng chéng)

朝代:唐    作者: 李羣玉

月华临霁雪,皓彩射貂裘。
桂酒寒无醉,银笙冻不流。
怀哉梁苑客,思作剡溪游。
竟夕吟琼树,川途恨阻修。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

虚皇坛月下闻笙 (xū huáng tán yuè xià wén shēng)

朝代:宋    作者: 武衍

何人吹动玉笙攒,天阔风高桂殿寒。
声轧五云飞不去,夜深和鹤落瑶坛。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

相和歌辞 凤吹笙曲 (xiāng hé gē cí fèng chuī shēng qū)

朝代:唐    作者: 李白

仙人十五爱吹笙,学得崑丘彩凤鸣。
始闻链气餐金液,复道朝天赴玉京。
玉京迢迢几千里,凤笙去去无边已。
欲叹离声发绦唇,更嗟别调流纤指。
此时惜别讵堪闻,此地相看未忍分。
重吟真曲和清吹,却奏仙歌响绿云。
绿云紫气向函关,访道应寻缑氏山。
莫学吹笙王子晋,一遇浮丘断不还。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

和卓英英理笙 (hé zhuó yīng yīng lǐ shēng)

朝代:唐    作者: 眉娘

但於闺阁熟吹笙,太白真仙自有情。
他日丹霄骖白凤,何愁子晋不闻声。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

银河吹笙 (yín hé chuī shēng)

朝代:唐    作者: 李商隐

怅望银河吹玉笙,楼寒院冷接平明。
重衾幽梦他年断,别树羁雌昨夜惊。
月榭故香因雨发,风帘残烛隔霜清。
不须浪作缑山意,湘瑟秦箫自有情。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。

追忆 爱情 怀念

鹤叹二首 一 (hè tàn èr shǒu yī)

朝代:唐    作者: 刘禹锡

寂寞一双鹤,主人在西京。
故巢吴苑树,深院洛阳城。
徐引竹间步,远含云外情。
谁怜好风月,邻舍夜吹笙。

平平○平仄仄平,平平○仄平平平。
平仄○平仄仄仄,仄平平仄平平平。
仄平仄仄仄○仄,仄仄平平仄平仄。
仄仄平平仄仄平,平平仄仄平平仄。
仄平仄仄仄平仄,平平仄仄平平仄。