chū dōng chéng
出东城 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 刘复 (liú fù)

步出东城门,独行已旁徨。
伊洛泛清流,密林含朝阳。
芳景虽可瞩,忧怀在中肠。
人生几何时,苒苒随流光。
愿得心所亲,尊酒坐高堂。
一为浮沈隔,会合殊未央。
双戏水中凫,和鸣自翱翔。
我无此羽翼,安可以比方。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

bù chū dōng chéng mén , dú xíng yǐ páng huáng 。
yī luò fàn qīng liú , mì lín hán cháo yáng 。
fāng jǐng suī kě zhǔ , yōu huái zài zhōng cháng 。
rén shēng jǐ hé shí , rǎn rǎn suí liú guāng 。
yuàn dé xīn suǒ qīn , zūn jiǔ zuò gāo táng 。
yī wèi fú shěn gé , huì hé shū wèi yāng 。
shuāng xì shuǐ zhōng fú , hé míng zì áo xiáng 。
wǒ wú cǐ yǔ yì , ān kě yǐ bǐ fāng 。

出東城

—— 劉復

步出東城門,獨行已徬徨。
伊洛汎清流,密林含朝陽。
芳景雖可矚,憂懷在中腸。
人生幾何時,苒苒隨流光。
願得心所親,尊酒坐高堂。
一爲浮沈隔,會合殊未央。
雙戲水中鳧,和鳴自翱翔。
我無此羽翼,安可以比方。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

bù chū dōng chéng mén , dú xíng yǐ páng huáng 。
yī luò fàn qīng liú , mì lín hán cháo yáng 。
fāng jǐng suī kě zhǔ , yōu huái zài zhōng cháng 。
rén shēng jǐ hé shí , rǎn rǎn suí liú guāng 。
yuàn dé xīn suǒ qīn , zūn jiǔ zuò gāo táng 。
yī wèi fú shěn gé , huì hé shū wèi yāng 。
shuāng xì shuǐ zhōng fú , hé míng zì áo xiáng 。
wǒ wú cǐ yǔ yì , ān kě yǐ bǐ fāng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
踏出东城门,我独自徘徊。
伊洛江水清澈,浓密的林木蓄着朝阳。
美景虽然令人倾心,忧虑仍萦绕内心。
人生有多少时光,匆匆随着流逝。
愿能与心所爱相守,共坐高堂尊饮美酒。
但是有种浮沉的隔阂,相聚的时刻仍未到来。
两只凫鸟嬉戏于水中,和谐的鸣叫自由翱翔。
我却没有如此羽翼,又如何能够相比拟呢。



总结:

诗人步出东城门,独自行走,思绪纷乱。眼前是伊洛江的清流和林间的朝阳,美景令人瞩目,但内心仍然忧虑重重。人生短暂,光阴易逝。诗人期望与心爱之人共度美好时光,享受尊贵的酒宴。然而,现实中仍存在隔阂,二人相聚的时刻尚未到来。诗人以水中嬉戏的凫鸟为比喻,表达了对自己无法拥有相同自由的羡慕和无奈之情。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者刘复介绍:🔈

刘复,登大历进士第,官水部员外郎。诗十六首。 查看更多>>

刘复的诗:

相关诗词:

送圣民出城即事 (sòng shèng mín chū chéng jí shì)

朝代:宋    作者: 张耒

东风堤上送行人,渐出城来渐少尘。
柳色已深花又落,客来下马独伤春。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

晓出东城马上作 (xiǎo chū dōng chéng mǎ shàng zuò)

朝代:宋    作者: 陆游

晓出东城数帜红,蒙茸狐貉拥衰翁。
郊墟歉岁萧条後,风雪穷冬惨淡中。
耐辱己惭非士节,端忧未办济民穷。
诞欺成俗真当惧,谁挽天河一洗空。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

东城 (dōng chéng)

朝代:宋    作者: 王安石

昔予出东城,初见垄上耕。
忽忽日北至,岁月良可惊。
虽云一草死,万物尚华荣。
谁能当此时,叹息微阴生。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

东城 (dōng chéng)

朝代:宋    作者: 王令

昔予出东城,初见垄上耕。
忽忽自北至,岁月令人惊。
虽云一草死,万物尚华荣。
谁能当此时,叹息微阴生。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

北苑十咏 出东门向北苑路 (běi yuàn shí yǒng chū dōng mén xiàng běi yuàn lù)

朝代:宋    作者: 蔡襄

晓行东城隅,光华着诸物。
溪涨浪花生,山晴鸟声出。
稍稍见人烟,川原正苍鬰。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

初出城留别 (chū chū chéng liú bié)

朝代:唐    作者: 白居易

朝从紫禁归,暮出青门去。
勿言城东陌,便是江南路。
扬鞭簇车马,挥手辞亲故。
我生本无乡,心安是归处。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

步出城东门 (bù chū chéng dōng mén)

朝代:宋    作者: 邹登龙

步出城东门,与子各执手。
遥望冢累累,悲风发陇首。
长松自青青,枯根带骨朽。
人生如朝露,嘉命那可久。
世无王子乔,何诀以固寿。
感慨徒悲伤,欢言且饮酒。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

思乡 动物

日出东南隅 (rì chū dōng nán yú)

朝代:宋    作者: 李新

日出东南隅,照见城西途。
出门履冰去,荆棘残人裾。
洛阳繁华陌,车马寻芳客。
欲往从之游,青松淡无色。
安得邻松心,投君千岁阴。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

写人 乐歌

出东城观水 (chū dōng chéng guān shuǐ)

朝代:宋    作者: 袁说友

浩荡东城外,微茫病眼开。
烟帆一鸟过,云插乱峰堆。
绿水漫漫去,青山衮衮来。
飞边双鹭没,天末晚风回。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。

出东城并江而归 (chū dōng chéng bìng jiāng ér guī)

朝代:宋    作者: 陆游

上车容假寐,出郭当闲游。
远笛临风起,高帆到岸收。
人归花市路,客醉酒家楼。
径就东窗卧,孤灯欲话愁。

仄仄平平平,仄○仄仄平。
平仄○平平,仄平平平平。
平仄平仄仄,平平仄○平。
平平仄平平,仄仄平平平。
仄仄平仄○,平仄仄平平。
仄平平○仄,仄仄平仄平。
平仄仄○平,○平仄平平。
仄平仄仄仄,平仄仄仄平。