tīng bǎo yuè shàng rén tán táo yuán chūn xiǎo
听宝月上人弹桃源春晓 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 刘才邵 (liú cái shào)

桃源晓色春茫茫,花气扑人和露香。
翠波溶溶泛晴阳,琼楼半露非烟长。
霓旌鸾佩杂花光,花光深处开琳房。
金鲸夭矫写霞浆,云璈清响何琅琅。
绿云不动山苍苍,酒阑月影侵回廊。
千年过眼直寻常,蓬莱清浅海上桑。
道人妙手能逢场,朱弦写出水云乡。
坐令远意入八荒,泠然风驭随云翔。
仙人迎笑从西厢,颇怪别来尘世忙。
飞霞仙衣云锦裳,朝真相与高颉颃。
却笑退之情未忘,生愁冰炭置我肠。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

táo yuán xiǎo sè chūn máng máng , huā qì pū rén hé lù xiāng 。
cuì bō róng róng fàn qíng yáng , qióng lóu bàn lù fēi yān cháng 。
ní jīng luán pèi zá huā guāng , huā guāng shēn chù kāi lín fáng 。
jīn jīng yāo jiǎo xiě xiá jiāng , yún áo qīng xiǎng hé láng láng 。
lǜ yún bù dòng shān cāng cāng , jiǔ lán yuè yǐng qīn huí láng 。
qiān nián guò yǎn zhí xún cháng , péng lái qīng qiǎn hǎi shàng sāng 。
dào rén miào shǒu néng féng chǎng , zhū xián xiě chū shuǐ yún xiāng 。
zuò lìng yuǎn yì rù bā huāng , líng rán fēng yù suí yún xiáng 。
xiān rén yíng xiào cóng xī xiāng , pō guài bié lái chén shì máng 。
fēi xiá xiān yī yún jǐn shang , cháo zhēn xiàng yǔ gāo jié háng 。
què xiào tuì zhī qíng wèi wàng , shēng chóu bīng tàn zhì wǒ cháng 。

聽寶月上人彈桃源春曉

—— 劉才邵

桃源曉色春茫茫,花氣撲人和露香。
翠波溶溶泛晴陽,瓊樓半露非煙長。
霓旌鸞佩雜花光,花光深處開琳房。
金鯨夭矯寫霞漿,雲璈清響何琅琅。
綠雲不動山蒼蒼,酒闌月影侵迴廊。
千年過眼直尋常,蓬萊清淺海上桑。
道人妙手能逢場,朱絃寫出水雲鄉。
坐令遠意入八荒,泠然風馭隨雲翔。
仙人迎笑從西廂,頗怪别來塵世忙。
飛霞仙衣雲錦裳,朝真相與高頡頏。
卻笑退之情未忘,生愁冰炭置我腸。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

táo yuán xiǎo sè chūn máng máng , huā qì pū rén hé lù xiāng 。
cuì bō róng róng fàn qíng yáng , qióng lóu bàn lù fēi yān cháng 。
ní jīng luán pèi zá huā guāng , huā guāng shēn chù kāi lín fáng 。
jīn jīng yāo jiǎo xiě xiá jiāng , yún áo qīng xiǎng hé láng láng 。
lǜ yún bù dòng shān cāng cāng , jiǔ lán yuè yǐng qīn huí láng 。
qiān nián guò yǎn zhí xún cháng , péng lái qīng qiǎn hǎi shàng sāng 。
dào rén miào shǒu néng féng chǎng , zhū xián xiě chū shuǐ yún xiāng 。
zuò lìng yuǎn yì rù bā huāng , líng rán fēng yù suí yún xiáng 。
xiān rén yíng xiào cóng xī xiāng , pō guài bié lái chén shì máng 。
fēi xiá xiān yī yún jǐn shang , cháo zhēn xiàng yǔ gāo jié háng 。
què xiào tuì zhī qíng wèi wàng , shēng chóu bīng tàn zhì wǒ cháng 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
桃源的晨光映照着茫茫春色,花香四溢扑人,和着清晨的露水散发着香气。翠绿的波光在晴朗的阳光下泛起,高耸的琼楼半遮半掩,仿佛烟雾缭绕。霓旌飘扬,鸾佩闪耀,与花光交相辉映,深处有一座美丽的琳房。金色的鲸鱼在霞浆中翩翩起舞,云璈清脆的响声回荡不绝。绿色的云彩静静悬浮在苍苍的山间,月影倾泻在回廊上,宛如酒阑处。千年的时光过眼烟云,但这蓬莱仙境依然如此清幽浅远,犹如海上的桑树一样。
一位道人以妙手巧艺,能够游刃有余地在各种场合中应对自如,用朱红的弦线写下了水云之乡的美景。坐着让人心旷神怡,使意念穿越八方的空间,风驭云翔的境界。仙人迎笑地从西厢走来,颇感奇怪别来时尘世的繁忙。穿着飞霞仙衣,身披云锦裳,面对真相与高颉颃,一同朝着仙境进发。然而,他却不禁笑自己因感情未忘而生起的忧愁,如同冰和炭一般在他的心肠里交错着。
全文描绘了一个美丽神奇的桃源仙境,道人通过妙手的技艺,抒发了对仙境美景和离情别绪的感慨。虽然桃源处于远离尘世的清幽状态,但仍有思念之情,如同冰火交融,令人心生愁绪。

赏析:
这首诗《听宝月上人弹桃源春晓》是刘才邵所作,描写了一幅仙境般的桃源春景。全诗意境深远,充满了仙韵和奇幻之感。下面将这首诗分段进行赏析:
1. 第一节描述桃源的春景。诗人描述桃源的早晨,春意盎然,桃花散发出浓郁的花香,清晨的露水也弥漫着花香,令人陶醉。
2. 第二节写出了桃源的美景。在春光明媚的日子里,一座琼楼若隐若现,似乎漂浮在空中。这座楼半露在云雾之中,别具神秘感。
3. 第三节描绘了一场仙境中的盛宴。仙境中飘扬着霓旌,美丽的仙子们佩戴着鸾鸟形状的珠宝,舞动在花光之中。整个场景如梦如幻,令人陶醉。
4. 第四节描写了云雾中的美景。云雾飘渺,宛如瑶池中的仙景。金鲸游弋其中,云璈清音回荡,美不胜收。
5. 第五节写出了山景。山色苍苍,绿云不动,与仙境中的景色形成鲜明对比。诗人写出了宴会结束的情景,月影洒在回廊上。
6. 第六节表达了时间的匆匆流逝。千年过去,一切如常,蓬莱的海滩仍然清浅。这里的时间似乎与尘世不同,更为悠长。
7. 第七节写出了道士的神奇技能。道士能够妙手书写水云乡的景象,坐在这里,他的思绪可以漫游八荒。
8. 第八节描写了仙人的到来。仙人迎笑而至,似乎对尘世的忙碌感到不解。他们身着美丽的仙衣,与高颉颃一同相会。
9. 最后一节表达了诗人的情感。诗人回顾过去的情感,生活中的忧愁如同冰炭一般烧灼着他的内心。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者刘才邵介绍:🔈

刘才邵(一○八六~一一五七),字美中,自号檆溪居士,吉州庐陵(今江西吉安)人。徽宗大观三年(一一○九),上舍释褐,时年二十四,调赣、汝二州教授,湖北提举学事管干文字。宣和二年(一一二○),中宏词科,迁司农寺丞。钦宗靖康元年(一一二六),迁校书郎。高宗即位,乞养亲闲居十年。以御史中丞廖刚荐,爲秘书丞,迁吏部员外郎、典侍右选事。绍兴十一年(一一四一),迁军器监丞。十四年,由起居舍人擢中书舍人,兼权直学士院(《宋会要辑稿》职官七○之二八)。以忤秦桧,出知漳州,官满奉祠。二十五年桧卒,召拜工部侍郎兼直学士院,寻权吏部尚书。以疾请祠,卒年七十二。有《檆溪居士集》二十二卷,已佚。清四库馆臣据《永乐大典》辑... 查看更多>>

刘才邵的诗:

相关诗词:

和宝月弹桃源春晓 (hé bǎo yuè tán táo yuán chūn xiǎo)

朝代:宋    作者: 许志仁

何年凿源开混茫,桃香两岸吹红香。
烟消远浦生微阳,鱼舟误行溪水长。
溪回岸转山隙光,疑有绦阙仙人房。
居民争出罗酒浆,花间笑语音琅琅。
抱琴释子眉发苍,响泉韵磬鸣长廊。
能弹往事悲孟尝,昔时台沼今耕桑。
又如勇士赴敌场,坐令游子思故乡。
清猿抱木号鸿荒,孤吟划见丹凤翔。
曲终待月西南厢,重调十指初不忙。
如见古画秦衣裳,春天百鸟争颉颃。
桃源归来今已忘,弹到落月空断肠。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

和刘美中尚书听宝月弹桃源春晓 (hé liú měi zhōng shàng shū tīng bǎo yuè tán táo yuán chūn xiǎo)

朝代:宋    作者: 王庭珪

何年凿源开混茫,桃花两片吹红香。
烟消远浦生微阳,渔舟误行溪水长。
溪回岸转山隙光,疑有绦阙仙人房。
居民争出罗酒浆,花间笑语音琅琅。
抱琴释子眉髪苍,响泉韵磬鸣长廊。
能谈往事悲孟尝,昔时台沼今耕桑。
又如勇士赴敌场,坐令游子思故乡。
清猿抱木号鸿荒,孤吟划见丹鳯翔。
曲终待月西南厢,重调十指初不忙。
如见古画秦衣裳,春天百鸟争颉颃。
桃源归来今已忘,弹到落花空断肠。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

己丑正月二日入山中题岩石二首 其二 (jǐ chǒu zhēng yuè èr rì rù shān zhōng tí yán shí èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 徐瑞

我访桃源人,桃源在何处。
世上无桃源,何必移家去。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

听女奴弹胡琴 (tīng nǚ nú tán hú qín)

朝代:宋    作者: 刘敞

女奴能为马上曲,一弹一弹复一弹。
我醉已眠都不醒,半天落月微霜寒。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

听弹琴 (tīng tán qín)

朝代:唐    作者: 刘长卿

泠泠七丝上,静听松风寒。
古调虽自爱,今人多不弹。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

唐诗三百首 音乐 抒情

桃源三首 其一 (táo yuán sān shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 何梦桂

误逐桃花去访春,当年犹有种桃人。
相逢休问秦时事,世上兴亡又几春。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

小桃源 (xiǎo táo yuán)

朝代:宋    作者: 无名氏

绰约去朝真,仙源万木春。
要知窃桃客,定是会稽人。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

桃源 (táo yuán)

朝代:宋    作者: 李韦之

商山四老人,避世还出世。
桃源独终隠,坐看日月逝。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

小桃源 (xiǎo táo yuán)

朝代:宋    作者: 陶梦桂

乾坤无处着臞仙,乞与桃源小洞天。
不用穷源防失路,桃花尽处便回船。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。

题桃源图 (tí táo yuán tú)

朝代:宋    作者: 钱选

始信桃源隔几秦,後来无复问津人。
武陵不是花开晚,流到人间却暮春。

平平仄仄平平平,平仄仄平○仄平。
仄平○○仄平平,平平仄仄平平○。
○平平仄仄平平,平平○仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄平平平。
仄平仄仄平○○,仄平仄仄平平平。
平平○仄仄平平,平平平仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,平平仄仄仄平平。
仄仄仄仄仄仄平,平平平仄平平平。
平平○仄○平平,○仄仄平平仄平。
平平平○平仄平,平平○仄平仄○。
仄仄仄平平仄仄,平平平仄仄仄平。