sēng jiā gē
僧伽歌 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 李白 (lǐ bái)

真僧法号号僧伽,有时与我论三车。
问言诵咒几千徧,口道恒河沙复沙。
此僧本住南天竺,为法头陀来此国。
戒得长天秋月明,心如世上青莲色。
意清净,貌棱棱,亦不减,亦不增。
瓶里千年铁柱骨,手中万岁胡孙藤。
嗟予落魄江淮久,罕遇真僧说空有。
一言散尽波罗夷,再礼浑除犯轻垢。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

zhēn sēng fǎ hào hào sēng jiā , yǒu shí yǔ wǒ lùn sān chē 。
wèn yán sòng zhòu jǐ qiān biàn , kǒu dào héng hé shā fù shā 。
cǐ sēng běn zhù nán tiān zhú , wèi fǎ tóu tuó lái cǐ guó 。
jiè dé cháng tiān qiū yuè míng , xīn rú shì shàng qīng lián sè 。
yì qīng jìng , mào léng léng , yì bù jiǎn , yì bù zēng 。
píng lǐ qiān nián tiě zhù gǔ , shǒu zhōng wàn suì hú sūn téng 。
jiē yǔ luò tuò jiāng huái jiǔ , hǎn yù zhēn sēng shuō kōng yǒu 。
yī yán sàn jìn bō luó yí , zài lǐ hún chú fàn qīng gòu 。

僧伽歌

—— 李白

真僧法號號僧伽,有時與我論三車。
問言誦咒幾千徧,口道恆河沙復沙。
此僧本住南天竺,爲法頭陀來此國。
戒得長天秋月明,心如世上青蓮色。
意清淨,貌稜稜,亦不減,亦不增。
瓶裏千年鐵柱骨,手中萬歲胡孫藤。
嗟予落魄江淮久,罕遇真僧說空有。
一言散盡波羅夷,再禮渾除犯輕垢。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

zhēn sēng fǎ hào hào sēng jiā , yǒu shí yǔ wǒ lùn sān chē 。
wèn yán sòng zhòu jǐ qiān biàn , kǒu dào héng hé shā fù shā 。
cǐ sēng běn zhù nán tiān zhú , wèi fǎ tóu tuó lái cǐ guó 。
jiè dé cháng tiān qiū yuè míng , xīn rú shì shàng qīng lián sè 。
yì qīng jìng , mào léng léng , yì bù jiǎn , yì bù zēng 。
píng lǐ qiān nián tiě zhù gǔ , shǒu zhōng wàn suì hú sūn téng 。
jiē yǔ luò tuò jiāng huái jiǔ , hǎn yù zhēn sēng shuō kōng yǒu 。
yī yán sàn jìn bō luó yí , zài lǐ hún chú fàn qīng gòu 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
这位法号叫做僧伽的僧人,有时与我讨论三车之事。
我问他念经咒语多少遍,他回答说口中念诵的次数如恒河沙一般多。
这位僧人本来住在南天竺,为了宣扬佛法而来到这个国家。
他持守戒律,如长天秋月明亮,内心纯净如世间的青莲花色。
他的意念清净,容貌犹如棱棱之石,既不减少,也不增加。
他手中拿着的是千年铁柱的骨骼,瓶中盛放的则是万岁胡孙藤。
唉,我这个颓废的人在江淮地区流浪已久,很少能遇到真正的僧人谈论空性。
一番言谈能消除我内心的杂念,再次向他鞠躬致敬,洗去了我心中的浊气。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者李白介绍:🔈

李白,字太白,陇西成纪人,凉武昭王暠九世孙。或曰山东人,或曰蜀人。白少有逸才,志气宏放,飘然有超世之心。初隐岷山,益州长史苏頲见而异之曰:“是子天才英特,可比相如。”天宝初,至长安,往见贺知章。知章见其文,叹曰:“子谪仙人也。”言於明皇,召见金銮殿,奏颂一篇。帝赐食,亲爲调羹。有诏供奉翰林,白犹与酒徒饮於巿。帝坐沈香亭子,意有所感,欲得白爲乐章,召入,而白已醉。左右以水頮面,稍解,援笔成文,婉丽精切。帝爱其才,数宴见。白常侍帝,醉,使高力士脱鞾。力士素贵,耻之,摘其诗以激杨贵妃。帝欲官白,妃輙沮止。白自知不爲亲近所容,恳求还山。帝赐金放还,乃浪迹江湖,终日沈饮。永王璘都督江陵,辟爲僚佐。璘谋乱... 查看更多>>

李白的诗:

相关诗词:

僧伽卒後显形长庆元年夜半於泗州牧苏公寝室前歌(题拟) (sēng jiā zú hòu xiǎn xíng cháng qìng yuán nián yè bàn wū sì zhōu mù sū gōng qǐn shì qián gē tí nǐ )

朝代:唐    作者: 不详

淮南淮北,自此福焉。
自东自西,无不熟矣。
(《宋高僧传》卷十八《广漠泗州普光王寺僧伽传》)(按:僧伽卒於中宗景龙四年,年八十三。
)。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

动物

嘲李叔慎贺兰僧伽杜善贤 (cháo lǐ shū shèn hè lán sēng jiā dù shàn xián)

朝代:唐    作者: 刘行敏

叔慎骑乌马,僧伽把漆弓。
唤取长安令,共猎北山熊。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

将至泗上微雪快晴 (jiāng zhì sì shàng wēi xuě kuài qíng)

朝代:宋    作者: 吴则礼

僧伽怜我来,娱我六出英。
又复忧我寒,迎我以好晴。
何以谢僧伽,汲水添净缾。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

游楞伽 其二 (yóu léng jiā qí èr)

朝代:宋    作者: 王十朋

老僧元不服朱砂,境静心灰寿自遐。
庐阜招提三百所,只余折桂与楞伽。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

楞伽寺 其一 (léng jiā sì qí yī)

朝代:宋    作者: 张孝祥

朱砂峯下楞伽寺,白发僧生乙丑年。
乞我一杯清净水,为扶脚力上层巅。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

郑昂用岑参太白胡僧歌韵作楞伽室老人歌寄杲老 (zhèng áng yòng cén cān tài bái hú sēng gē yùn zuò léng jiā shì lǎo rén gē jì gǎo lǎo)

朝代:宋    作者: 吕本中

楞伽室中绝皂白,去天何止三百尺。
只今更住最高峰,斋无木鱼粥无钟。
已将虎兕等蝼蚁,更许蛙蚓同蛟龙。
闻道说禅通一线,为尔不识楞伽面。
一生强项我所知,气压霜皮四十围。
世人未辨此真僞,敢向楞伽论是非。
诸公固是旧所适,郑髯从之新有得。
欲将此意向楞伽,但道鹄乌同一色。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

动物

扬州五咏 僧伽塔 (yáng zhōu wǔ yǒng sēng jiā tǎ)

朝代:宋    作者: 苏辙

山头孤塔閟真人,云是僧伽第二身。
处处金钱追晚供,家家蚕麦保新春。
欲求世外无心地,一扫胸中累劫尘。
方丈近闻延老宿,清朝留客语逡巡。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

无着复欲去再作此留之 (wú zhe fù yù qù zài zuò cǐ liú zhī)

朝代:宋    作者: 吴则礼

都梁日日招吾人,梅花已复矜小春。
胡为要随白鴈去,莫起此念僧伽嗔。
弹琴几时鬓毛脱,端是天教个中活。
僧伽初不负先生,久办淮山作衣鉢。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

周介然所惠石铫取淮水瀹茶 (zhōu jiè rán suǒ huì shí yáo qǔ huái shuǐ yuè chá)

朝代:宋    作者: 吴则礼

吾人老怀丘壑情,洗君石铫盱眙城。
要煎淮水作蟹眼,饭饱睡魔聊一醒。
僧伽孤塔何亭亭,试唤僧伽真肯譍。
拟向山阳买白菜,围炉烂煮北湖羮。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。

书来上人房 (shū lái shàng rén fáng)

朝代:宋    作者: 王之道

十里清风水拍天,老僧斋罢抱头眠。
丹楹画栋看摧压,好为僧伽作胜缘。

平平仄○○平平,仄平仄仄○○平。
仄平仄仄仄平仄,仄仄?平平仄平。
仄平仄仄平平仄,平仄平平平仄仄。
仄仄○平平仄平,平○仄仄平平仄。
仄平仄,仄平平,仄仄仄,仄仄平。
平仄平平仄仄仄,仄○仄仄平平平。
平仄仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
仄平仄仄平平平,仄仄平○仄○仄。