lú shān shí jìng
庐山石镜 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 鲍溶 (bào róng)

东岩采薇人,岩际朝见月。
怪堕幽萝间,非时更澄彻。
绿萝就玉兔,再与高鸟歇。
清光照掌中,始悟石上发。
谁传阴阳火,铸此天地物。
深影藏半山,虚轮带凝雪。
早回谢公赏,今遇樵夫说。
白日乘彩霞,翩翩对容发。
我图辨鬼魅,信美留烟阙。
形神乍相逢,竟夕难取别。
如其终身照,可化黄金骨。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

dōng yán cǎi wēi rén , yán jì cháo jiàn yuè 。
guài duò yōu luó jiān , fēi shí gèng chéng chè 。
lǜ luó jiù yù tù , zài yǔ gāo niǎo xiē 。
qīng guāng zhào zhǎng zhōng , shǐ wù shí shàng fā 。
shuí chuán yīn yáng huǒ , zhù cǐ tiān dì wù 。
shēn yǐng cáng bàn shān , xū lún dài níng xuě 。
zǎo huí xiè gōng shǎng , jīn yù qiáo fū shuō 。
bái rì chéng cǎi xiá , piān piān duì róng fā 。
wǒ tú biàn guǐ mèi , xìn měi liú yān quē 。
xíng shén zhà xiāng féng , jìng xī nán qǔ bié 。
rú qí zhōng shēn zhào , kě huà huáng jīn gǔ 。

动物

廬山石鏡

—— 鮑溶

東巖採薇人,巖際朝見月。
怪墮幽蘿間,非時更澄徹。
綠蘿就玉兔,再與高鳥歇。
清光照掌中,始悟石上發。
誰傳陰陽火,鑄此天地物。
深影藏半山,虛輪帶凝雪。
早迴謝公賞,今遇樵夫說。
白日乘綵霞,翩翩對容髮。
我圖辨鬼魅,信美留煙闕。
形神乍相逢,竟夕難取別。
如其終身照,可化黃金骨。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

dōng yán cǎi wēi rén , yán jì cháo jiàn yuè 。
guài duò yōu luó jiān , fēi shí gèng chéng chè 。
lǜ luó jiù yù tù , zài yǔ gāo niǎo xiē 。
qīng guāng zhào zhǎng zhōng , shǐ wù shí shàng fā 。
shuí chuán yīn yáng huǒ , zhù cǐ tiān dì wù 。
shēn yǐng cáng bàn shān , xū lún dài níng xuě 。
zǎo huí xiè gōng shǎng , jīn yù qiáo fū shuō 。
bái rì chéng cǎi xiá , piān piān duì róng fā 。
wǒ tú biàn guǐ mèi , xìn měi liú yān quē 。
xíng shén zhà xiāng féng , jìng xī nán qǔ bié 。
rú qí zhōng shēn zhào , kě huà huáng jīn gǔ 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
东岩采薇人,岩际朝见月。
奇怪地从幽暗的藤蔓中,不按时更加明亮。
绿藤儿靠着玉兔,再与高飞的鸟儿一同休息。
明亮的光照在手掌中,才领悟到石头上的光芒。
是谁传授了阴阳之火,铸造了这天地间的万物。
深深的影子藏在半山腰,虚轮带着凝结的雪花。
早早回来感谢尊贵的赏赐,今天遇到樵夫的谈话。
白天乘着彩霞,优雅地对着容颜留发。
我努力辨别鬼魅,相信美丽停留在烟阙之间。
形体和精神突然相遇,整夜都难以分离。
如果能一生都保持明亮,可以化作黄金般坚韧的骨骼。

这首诗描绘了一个人在东岩采薇的过程中所体验到的一系列景物和情感。诗人通过描绘采薇人朝向月亮的岩际,描述了这个景象中奇特的光明现象,以及与自然界的亲密接触。诗中还融入了阴阳之火的哲理和追求永恒的愿望,最终表达了对内在美和永恒存在的追求。整首诗以自然景物和哲理思考交织的方式,表现出诗人对人生和宇宙的深入思考和追求。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者鲍溶介绍:🔈

鲍溶,字德源,元和进士第,与韩愈、李正封、孟郊友善。集五卷,今编诗三卷。 鲍溶字德源,元和四年韦瓘榜进士第。补诗一首。 查看更多>>

鲍溶的诗:

相关诗词:

石镜溪 (shí jìng xī)

朝代:宋    作者: 王十朋

山中有镜石为台,云雾深藏未肯开。
别有一溪清似镜,不须人为拂尘埃。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

山鸡舞石镜 (shān jī wǔ shí jìng)

朝代:唐    作者: 崔护

庐峯开石镜,人说舞山鸡。
物象纤舞隐,禽情秖自迷。
景当烟雾歇,心喜锦翎齐。
宛转乌呈彩,婆娑凤欲栖。
何言资羽族,在地得天倪。
应笑翰音者,终朝饮败醯。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

归宗枞老言庐山有对云简寂观中甜苦笋归宗寺里淡咸齑予因以汤泉石镜戏成一绝 (guī zōng cōng lǎo yán lú shān yǒu duì yún jiǎn jì guān zhōng tián kǔ sǔn guī zōng sì lǐ dàn xián jī yǔ yīn yǐ tāng quán shí jìng xì chéng yī jué)

朝代:宋    作者: 王十朋

参禅得味咸齑淡,学道忘忧苦笋甜。
石镜与时为显晦,汤泉涉世有凉炎。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

江夏八咏 石镜亭 (jiāng xià bā yǒng shí jìng tíng)

朝代:宋    作者: 贺铸

西戍夕阳晴,东城石镜明。
有山名八字,供作两眉横。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

夜泊庐江闻故人在东寺以诗寄之 (yè bó lú jiāng wén gù rén zài dōng sì yǐ shī jì zhī)

朝代:唐    作者: 孟浩然

江路经庐阜,松门入虎谿。
闻君寻寂乐,清夜宿招提。
石镜山精怯,禅枝怖鸽栖。
一灯如悟道,为照客心迷。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

登庐山 (dēng lú shān)

朝代:宋    作者: 苏轼

读书庐山中,作郡庐山下。
平湖浸山脚,云峰对虚榭。
红蕖纷欲落,白鸟时来下。
犹思隠居胜,乱石惊湍泻。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

题源虚叟庐山行卷 (tí yuán xū sǒu lú shān xíng juàn)

朝代:宋    作者: 释道璨

胸中有庐山,笔下有庐山。
窗下有庐山,眼中有庐山。
别山十七年,见山一日间。
韵险落鬼胆,语妙破天悭。
永怀看山人,恨不同跻攀。
摩挲青石砚,负山良厚顔。
天风几时来,乘之欲西还。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

石镜 (shí jìng)

朝代:唐    作者: 杜甫

蜀王将此镜,送死置空山。
冥寞怜香骨,提携近玉颜。
衆妃无复叹,千骑亦虚还。
独有伤心石,埋轮月宇间。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

和圣俞农具诗十五首 田庐 (hé shèng yú nóng jù shī shí wǔ shǒu tián lú)

朝代:宋    作者: 王安石

田父结田庐,聊容一身息。
呼儿取茅竹,不借乡人力。
起行庐旁朝,归卧庐下夕。
悠悠各有愿,勿笑田庐窄。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。

黎岭西南水石佳处不减庐阜戏呈子厚 (lí lǐng xī nán shuǐ shí jiā chù bù jiǎn lú fù xì chéng zǐ hòu)

朝代:宋    作者: 朱熹

谷深石瘦水潺潺,便是楞伽折桂间。
珍重下邳圯上客,一年几度到庐山。

平平仄平平,平仄平仄仄。
仄○平平○,平平○平仄。
仄平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄仄○,仄仄仄仄仄。
平○平平仄,仄仄平仄仄。
○仄○仄平,平平仄○仄。
仄平仄平仄,平仄平平仄。
仄仄○仄平,平平仄平仄。
仄平仄仄仄,仄仄○平仄。
平平仄○平,仄仄○仄仄。
○○平平仄,仄仄平平仄。