liú xíng jiǎn jiàn jiè shī gǎo yǐ cháng jù guī zhī
刘行简见借诗稿以长句归之 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 沈与求 (shěn yǔ qiú)

文章偏忌声名早,富贵政须门第好。
了知二物不相关,风月膏粱兼者少。
刘郎天韵真不凡,飞腾宜在蓬莱岛。
年来穷愁已到骨,只有珠玑落残稿。
纷纷余子何能追,定向诗坛分六纛。
造物小儿亦薄相,浪付繁华给挥扫。
却令径坐诗人穷,只与清冷消热恼。
向来狗监非同邑,渇尽文园尚佣保。
九原千古忽可作,如君自是不枯槁。
茅斋夜诵谁得闻,咄咄空能诉穹昊。
请君更作昇天行,勿使贫胡强知宝。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

wén zhāng piān jì shēng míng zǎo , fù guì zhèng xū mén dì hǎo 。
le zhī èr wù bù xiāng guān , fēng yuè gāo liáng jiān zhě shǎo 。
liú láng tiān yùn zhēn bù fán , fēi téng yí zài péng lái dǎo 。
nián lái qióng chóu yǐ dào gǔ , zhǐ yǒu zhū jī luò cán gǎo 。
fēn fēn yú zǐ hé néng zhuī , dìng xiàng shī tán fēn liù dào 。
zào wù xiǎo ér yì báo xiāng , làng fù fán huá gěi huī sǎo 。
què lìng jìng zuò shī rén qióng , zhī yǔ qīng lěng xiāo rè nǎo 。
xiàng lái gǒu jiān fēi tóng yì , kě jìn wén yuán shàng yōng bǎo 。
jiǔ yuán qiān gǔ hū kě zuò , rú jūn zì shì bù kū gǎo 。
máo zhāi yè sòng shuí dé wén , duō duō kōng néng sù qióng hào 。
qǐng jūn gèng zuò shēng tiān xíng , wù shǐ pín hú qiáng zhī bǎo 。

抒情 咏人

劉行簡見借詩稿以長句歸之

—— 沈與求

文章偏忌聲名早,富貴政須門第好。
了知二物不相關,風月膏粱兼者少。
劉郎天韻真不凡,飛騰宜在蓬萊島。
年來窮愁已到骨,只有珠璣落殘稿。
紛紛餘子何能追,定向詩壇分六纛。
造物小兒亦薄相,浪付繁華給揮掃。
卻令徑坐詩人窮,只與清冷消熱惱。
向來狗監非同邑,渇盡文園尚傭保。
九原千古忽可作,如君自是不枯槁。
茅齋夜誦誰得聞,咄咄空能訴穹昊。
請君更作昇天行,勿使貧胡彊知寶。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

wén zhāng piān jì shēng míng zǎo , fù guì zhèng xū mén dì hǎo 。
le zhī èr wù bù xiāng guān , fēng yuè gāo liáng jiān zhě shǎo 。
liú láng tiān yùn zhēn bù fán , fēi téng yí zài péng lái dǎo 。
nián lái qióng chóu yǐ dào gǔ , zhǐ yǒu zhū jī luò cán gǎo 。
fēn fēn yú zǐ hé néng zhuī , dìng xiàng shī tán fēn liù dào 。
zào wù xiǎo ér yì báo xiāng , làng fù fán huá gěi huī sǎo 。
què lìng jìng zuò shī rén qióng , zhī yǔ qīng lěng xiāo rè nǎo 。
xiàng lái gǒu jiān fēi tóng yì , kě jìn wén yuán shàng yōng bǎo 。
jiǔ yuán qiān gǔ hū kě zuò , rú jūn zì shì bù kū gǎo 。
máo zhāi yè sòng shuí dé wén , duō duō kōng néng sù qióng hào 。
qǐng jūn gèng zuò shēng tiān xíng , wù shǐ pín hú qiáng zhī bǎo 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
富贵政需要门第显赫才好,文章的追求偏离了过早求得名声。了解两样东西并不相关,同时兼具风月与膏粱的人很少。刘郎的才华真的非凡,他应该飞腾在蓬莱岛上。多年来,穷愁已经深入骨髓,只有珠玑般的好作品遗留下来。纷纷涌现的后辈子弟又怎能追得上呢,只能在诗坛上分成六个阵营。造物主对小孩子也是挺苛刻的,让他们随意付出繁华,然后一扫而空。这样只会让坐在诗人岛上的人变得穷困,只与清冷与热恼为伴。
以前狗监的情况和这个地方不一样,如今却连文园也只能雇佣保护。九原在千年之后可能会成为一篇不朽之作,就像您自己,也不会枯槁。在茅斋里夜晚诵读,有谁能得知呢,只能咄咄怒诉于苍穹。请您继续撰写登天之行的作品,不要让贫穷的胡人强行知道您的宝贝作品。

赏析:
沈与求的《刘行简见借诗稿以长句归之》抒发了对于富贵声名的淡泊态度,强调了清冷和真诚的诗人品质。诗中反映了对于风月、富贵的淡泊态度,以及对于真诚、创作的珍视。诗人以刘郎为典型,表现了真诚追求诗坛真正品质的诗人形象,呼唤诗人们不被世俗之声迷惑,保持清冷,保持真诚。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者沈与求介绍:🔈

沈与求(一○八六~一一三七),字必先,德清(今属浙江)人。徽宗政和五年(一一一五)进士,补归安尉,累迁通判明州。高宗召对,除监察御史。历兵部员外郎、殿中侍御史,以议迁都事,出知台州。召还,再除侍御史,迁御史中丞,移吏部尚书兼权翰林学士兼侍读。出爲荆湖南路安抚使、知潭州,未几奉祠。绍兴四年(一一三四),起知镇江府兼两浙西路安抚使,召除参知政事。五年,兼权知枢密院事。七年,随高宗至建康,迁知枢密院事,卒,年五十二。谥忠敏。着有《龟谿集》十二卷。《宋史》卷三七二有传。 沈与求诗,以《四部丛刊续编》明刊《沈忠敏公龟谿集》爲底本。校以影印文渊阁《四库全书》本(简称四库本)。新辑集外诗附於卷末。 查看更多>>

沈与求的诗:

沈与求的词:

相关诗词:

庐陵刘兄焱袖诗编稿相访借所和施从可唱酬韵答以三绝句 其一 (lú líng liú xiōng yàn xiù shī biān gǎo xiāng fǎng jiè suǒ hé shī cóng kě chàng chóu yùn dá yǐ sān jué jù qí yī)

朝代:宋    作者: 程公许

天憎我辈韵孤清,故遣催科尘污人。
幸有新诗为湔祓,英琼瑶未足为珍。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

方逢原借示方干先生诗以集句诗赠之 其一 (fāng féng yuán jiè shì fāng gān xiān shēng shī yǐ jí jù shī zèng zhī qí yī)

朝代:宋    作者: 孔平仲

裁霞曳绣一篇篇,要见功夫在笔端。
心恐借留中不遂,寻常未便借人看。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

庐陵刘兄焱袖诗编稿相访借所和施从可唱酬韵答以三绝句 其二 (lú líng liú xiōng yàn xiù shī biān gǎo xiāng fǎng jiè suǒ hé shī cóng kě chàng chóu yùn dá yǐ sān jué jù qí èr)

朝代:宋    作者: 程公许

拙与时乖勿误谋,可能骑鹤更扬州。
翘英似子宁终困,玉帛何时来蹇修。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

庐陵刘兄焱袖诗编稿相访借所和施从可唱酬韵答以三绝句 其三 (lú líng liú xiōng yàn xiù shī biān gǎo xiāng fǎng jiè suǒ hé shī cóng kě chàng chóu yùn dá yǐ sān jué jù qí sān)

朝代:宋    作者: 程公许

清愁如海渺无边,强整衰容傍酒船。
若许白鸥同保社,五湖秋水碧於天。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

虞部刘员外约游金明光以贱事失期刘惠诗见嘲以诗四首谢之 其二 (yú bù liú yuán wài yuē yóu jīn míng guāng yǐ jiàn shì shī qī liú huì shī jiàn cháo yǐ shī sì shǒu xiè zhī qí èr)

朝代:宋    作者: 司马光

绦阙朝归散玉珂,不游不饮奈春何。
皇仁聼使欢娱极,白简从君冷峭多。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

黄鲁直诗稿帖赞 (huáng lǔ zhí shī gǎo tiē zàn)

朝代:宋    作者: 岳珂

句法之奇,日链月锻。
鸟轻之过疾讵稳,馿上之推敲未判。
长吉之心欲呕,弥明之息犹鼾。
天巧呈露,风期汗漫。
予方遡诗派而未能,所以掩斯卷而三叹也。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

简池(句)(简池独刘氏三溪号一郡之胜。) (jiǎn chí jù jiǎn chí dú liú shì sān xī hào yī jùn zhī shèng 。 )

朝代:唐    作者: 无名氏

入蜀最宜游简郡,寻山须是访刘家。
(《舆地纪胜》一四五《简州》)(〖1〗诗後原注:「此古诗也,简池独刘氏三溪号一郡之胜。
」刘氏指刘昊,北宋天圣中人,其先人唐僖宗时迁简州。
)。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

谢陆梅磵曹靖庵见和拙稿 (xiè lù méi jiàn cáo jìng ān jiàn hé zhuō gǎo)

朝代:宋    作者: 顾逢

梅磵先赓三体句,靖庵又和五言诗。
不知二稿流传後,能续君诗更有谁。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

秦少游书简帖赞 (qín shǎo yóu shū jiǎn tiē zàn)

朝代:宋    作者: 岳珂

昔江淹梦五色笔,而不以能书称。
天昌其文,字偕以行,如公辞章,淹岂能京。
既已禅长公之文籙,奚必夸大令之墨精。
托敬贤之盛心,尚遗蹟之可凭。
然则我得其诗,手之而不释。
予方将借荆国之书,以为此帖之评。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。

去岁尝以纸被竹简遗刘致中後为大水所漂致中有诗以二绝句答之 其一 (qù suì cháng yǐ zhǐ bèi zhú jiǎn yí liú zhì zhōng hòu wèi dà shuǐ suǒ piāo zhì zhōng yǒu shī yǐ èr jué jù dá zhī qí yī)

朝代:宋    作者: 吕本中

念君无爱亦无求,一室翛然冷欲秋。
尚恐深居有余念,更将衾简委洪流。

平平平仄平平仄,仄仄仄平平仄仄。
○平仄仄仄○平,平仄○平○仄仄。
平平平仄平仄平,平平平仄平平仄。
平平平平仄仄仄,仄仄平平仄平仄。
平平平仄平平平,仄仄平平○仄仄。
仄仄仄平仄仄○,○仄平平仄平仄。
仄仄仄仄平平平,仄仄平仄平仄仄。
仄平仄○平平仄,仄仄平平仄平仄。
仄平平仄仄仄仄,○平仄仄仄平仄。
平平仄仄平仄○,仄仄○平仄平仄。
仄平○仄平平○,仄仄平平仄平仄。