hé cài shēng
和蔡生 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 胡寅 (hú yín)

吾生惭松独,天赋比樗散。
学道才窥藩,圣门未容款。
老来忧患集,鵻草经湿暵。
衣带垂有余,樗腹无可坦。
跫然喜君至,肯就我乎馆。
一醉老瓦盆,宁用玻璃碗。
春风正骀荡,柳暗月欲满。
蚩蚩万物类,混化胎与卵。
吾侪幸襟灵,诗书足相伴。
浩然天宇内,未暇论修短。
扬雄正希顔,曾子岂顾管。
希声非折杨,下士每大莞。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

wú shēng cán sōng dú , tiān fù bǐ chū sàn 。
xué dào cái kuī fān , shèng mén wèi róng kuǎn 。
lǎo lái yōu huàn jí , zhuī cǎo jīng shī hàn 。
yī dài chuí yǒu yú , chū fù wú kě tǎn 。
qióng rán xǐ jūn zhì , kěn jiù wǒ hū guǎn 。
yī zuì lǎo wǎ pén , níng yòng bō lí wǎn 。
chūn fēng zhèng dài dàng , liǔ àn yuè yù mǎn 。
chī chī wàn wù lèi , hùn huà tāi yǔ luǎn 。
wú chái xìng jīn líng , shī shū zú xiāng bàn 。
hào rán tiān yǔ nèi , wèi xiá lùn xiū duǎn 。
yáng xióng zhèng xī yán , céng zǐ qǐ gù guǎn 。
xī shēng fēi zhé yáng , xià shì měi dà wǎn 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:

吾生感到惭愧,像一棵孤独的松树,虽然有着与樗树相比不错的才华,但学习道理的智慧还只能窥探圣贤们的藩篱,还没有被圣贤们容纳进去。年老后忧虑困扰聚集,鞋袜湿透经年不干。衣带虽然系着还有余量,但胸腹之间却无可坦白之处。听到你的脚步声我非常高兴,愿意招待你在我这简陋的馆舍中作客。宁愿用一个古老的瓦盆来享受一醉,也不愿用精致的玻璃碗。春风轻柔,柳树隐没在满月的光辉中。万物无不归于混沌,都从胎与卵中产生。我们有幸胸怀灵性,诗书满足着我们的相伴。广袤无垠的天宇内,还未来得及讨论修行的长短。扬雄虽然很希望得到赞美,但不是随便就会拿出杨柳来献上的,而下士常常被人误解和轻视。

总结:

诗人感叹自己生活平凡,天赋有限,仍渴望学道成为圣贤。晚年忧虑积聚,却仍保持开放之心欢迎友人。对于物质和身份,他采取简朴态度。在混沌中,他珍视灵性和学识,并不断自我修行。他赞美扬雄,批评那些轻视下层的人。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者胡寅介绍:🔈

胡寅(一○九八~一一五六),字明仲,学者称致堂先生,建州崇安(今福建武夷山市)人。安国子。徽宗宣和三年(一一二一)进士。钦宗靖康元年(一一二六),以御史中丞何 查看更多>>

胡寅的诗:

胡寅的词:

相关诗词:

方城 八 (fāng chéng bā)

朝代:唐    作者: 柳宗元

蔡人歌矣,蔡风和矣。
孰颣蔡初,胡甈尔居。
式慕以康,为愿有余。
是究是咨,皇德既舒。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

估客有自蔡州来者感怅弥日二首 其二 (gū kè yǒu zì cài zhōu lái zhě gǎn chàng mí rì èr shǒu qí èr)

朝代:宋    作者: 陆游

百战元和取蔡州,如今胡马饮淮流。
和亲自古非长筞,谁与朝家共此忧。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

和蔡生迁居二首蔡学佛故用杜老与赞公故事蔡常令一妪持简来 其一 (hé cài shēng qiān jū èr shǒu cài xué fó gù yòng dù lǎo yǔ zàn gōng gù shì cài cháng lìng yī yù chí jiǎn lái qí yī)

朝代:宋    作者: 胡寅

浮生何处不蘧庐,且喜飘然乍卜居。
一室未应忘洒扫,四隣聊复认亲疎。
荔蕉饷客还堪饱,笋蕨登盘莫愿余。
有意相寻即扶杖,无烦赤足致双鱼。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

和蔡生迁居二首蔡学佛故用杜老与赞公故事蔡常令一妪持简来 其二 (hé cài shēng qiān jū èr shǒu cài xué fó gù yòng dù lǎo yǔ zàn gōng gù shì cài cháng lìng yī yù chí jiǎn lái qí èr)

朝代:宋    作者: 胡寅

一壶村酒要同尝,脯醢葅肴取次将。
谈话翠微修竹径,追随斜照晚风冈。
梅花淡淡传春意,柳色依依作岁阳。
只麽往来成乐土,岂知身世落南荒。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

赠蔡季通 (zèng cài jì tōng)

朝代:宋    作者: 蔡元定乡人

掘尽人家好丘陇,冤魂欲诉更无由。
先生若有尧夫术,何不先言去道州。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

寄和蔡州田郎中 (jì hé cài zhōu tián láng zhōng)

朝代:唐    作者: 无可

遗迹仍留蔡,幽人出汉朝。
门深荒径在,台迥数峰遥。
岸石欹相倚,窗松偃未凋。
寻思方一去,岂待使君招。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

蔡倅羔羊斋 其一 (cài cuì gāo yáng zhāi qí yī)

朝代:宋    作者: 朱翌

有生不酿羔羊酒,无日不诵羔羊诗。
贤哉蔡子勇成癖,自励要如三代时。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

武学蔡博士挽诗 其一 (wǔ xué cài bó shì wǎn shī qí yī)

朝代:宋    作者: 项安世

人怜蔡庆远,庆远自悠哉。
虽欠寿将位,非无时与才。
诸生尊谊槩,明主识奇瑰。
独把平生去,何曾一语哀。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

存目 其八六 (cún mù qí bā liù)

朝代:宋    作者: 苏轼

诗题:蔡洲首句:蔡洲昔人居。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。

蒋亭和蔡湘州 (jiǎng tíng hé cài xiāng zhōu)

朝代:唐    作者: 贾岛

蒋宅为亭榭,蔡城东郭门。
潭连秦相井,松老汉朝根。
已积苍苔徧,何曾旧径存。
高斋无事後,时复一携尊。

平平平平仄,平仄仄平仄。
仄仄平平平,仄平仄平仄。
仄平平○仄,平仄平仄仄。
○仄平仄平,平仄平仄仄。
平平仄平仄,仄仄仄平仄。
仄仄仄仄平,平仄?平仄。
平平○○仄,仄仄仄仄仄。
平平仄仄仄,仄仄平仄仄。
平平仄平平,平平仄○仄。
仄平平仄仄,仄仄○平仄。
平平○平平,平仄仄仄仄。
平平平○平,仄仄仄仄仄。