fèng chóu běi hǎi lǐ tài shǒu zhàng rén xià rì píng yīn tíng
奉酬北海李太守丈人夏日平阴亭 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 高适 (gāo shì)

天子股肱守,丈人山岳灵。
出身侍丹墀,举翮凌青冥。
当昔皇运否,人神俱未宁。
谏官莫敢议,酷吏方专刑。
谷永独言事,匡衡多引经。
两朝纳深衷,万乘无不听。
盛烈播南史,雄词豁东溟。
谁谓整隼旟,翻然忆柴扃。
寄书汶阳客,廻首平阴亭。
开封见千里,结念存百龄。
隐轸江山丽,氛氲兰茝馨。
自怜遇时休,漂泊随流萍。
春野变木德,夏天临火星。
一生徒羡鱼,四十犹聚萤。
从此日闲放,焉能怀拾青。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

tiān zǐ gǔ gōng shǒu , zhàng rén shān yuè líng 。
chū shēn shì dān chí , jǔ hé líng qīng míng 。
dāng xī huáng yùn fǒu , rén shén jù wèi níng 。
jiàn guān mò gǎn yì , kù lì fāng zhuān xíng 。
gǔ yǒng dú yán shì , kuāng héng duō yǐn jīng 。
liǎng cháo nà shēn zhōng , wàn shèng wú bù tīng 。
shèng liè bō nán shǐ , xióng cí huō dōng míng 。
shuí wèi zhěng sǔn yú , fān rán yì chái jiōng 。
jì shū wèn yáng kè , huí shǒu píng yīn tíng 。
kāi fēng jiàn qiān lǐ , jié niàn cún bǎi líng 。
yǐn zhěn jiāng shān lì , fēn yūn lán chǎi xīn 。
zì lián yù shí xiū , piāo bó suí liú píng 。
chūn yě biàn mù dé , xià tiān lín huǒ xīng 。
yī shēng tú xiàn yú , sì shí yóu jù yíng 。
cóng cǐ rì xián fàng , yān néng huái shí qīng 。

奉酬北海李太守丈人夏日平陰亭

—— 高適

天子股肱守,丈人山嶽靈。
出身侍丹墀,舉翮凌青冥。
當昔皇運否,人神俱未寧。
諫官莫敢議,酷吏方專刑。
谷永獨言事,匡衡多引經。
兩朝納深衷,萬乘無不聽。
盛烈播南史,雄詞豁東溟。
誰謂整隼旟,翻然憶柴扃。
寄書汶陽客,廻首平陰亭。
開封見千里,結念存百齡。
隱軫江山麗,氛氳蘭茝馨。
自憐遇時休,漂泊隨流萍。
春野變木德,夏天臨火星。
一生徒羨魚,四十猶聚螢。
從此日閑放,焉能懷拾青。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

tiān zǐ gǔ gōng shǒu , zhàng rén shān yuè líng 。
chū shēn shì dān chí , jǔ hé líng qīng míng 。
dāng xī huáng yùn fǒu , rén shén jù wèi níng 。
jiàn guān mò gǎn yì , kù lì fāng zhuān xíng 。
gǔ yǒng dú yán shì , kuāng héng duō yǐn jīng 。
liǎng cháo nà shēn zhōng , wàn shèng wú bù tīng 。
shèng liè bō nán shǐ , xióng cí huō dōng míng 。
shuí wèi zhěng sǔn yú , fān rán yì chái jiōng 。
jì shū wèn yáng kè , huí shǒu píng yīn tíng 。
kāi fēng jiàn qiān lǐ , jié niàn cún bǎi líng 。
yǐn zhěn jiāng shān lì , fēn yūn lán chǎi xīn 。
zì lián yù shí xiū , piāo bó suí liú píng 。
chūn yě biàn mù dé , xià tiān lín huǒ xīng 。
yī shēng tú xiàn yú , sì shí yóu jù yíng 。
cóng cǐ rì xián fàng , yān néng huái shí qīng 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
天子是国家的支柱,丈人是山岳的灵气。他出生就侍奉在皇帝身边,一举手就能凌驾于青天之上。在过去,皇帝的运势时好时坏,人们和神灵都未能安宁。谏官们不敢议论国家的政事,而残酷的官吏却专横跋扈地实施刑罚。

谷永独自直言不讳地陈述事情,而匡衡多次引经据典来劝谏。无论是哪一代皇帝,都会认真倾听他们的意见。谷永以其卓越的才华,广泛传播着南方的历史,其雄辩之词如翻滚的东海波涛。

谁说整齐的旌旗是没有记忆的?一下子,我就回想起了过去的情景。我寄信给远方的汶阳客,回首望着平阴亭。这样一来,开封的景色就一览无余,而我的思念却存留百龄之久。江山的美景隐藏着兰草芝香的气息,氛围融合在一起,让我怀念那逢春野林的木德,和夏日里照临的火星。

一生中,我只羡慕鱼儿自在,但四十岁时却如同萤火虫一般聚集不散。从此以后,我只愿意宁静自在,焉能再怀念过去的青春岁月。

赏析:
此诗《奉酬北海李太守丈人夏日平阴亭》是唐代文学家高适的作品。诗人以北海李太守为对象,以夏日平阴亭为背景,表达了对丈人的景仰、自身遭遇的感慨以及对逝去时光的思念之情。
诗人开篇写到丈人为天子股肱,山岳灵气,凌驾于朝堂之上,形象崇高。接着以巧妙的对比,描述了自己的出身和遭遇,表现了诗人的卓尔不群,旷达豪情。
接下来,诗人叙述了过去朝政不宜,谏官无法陈述忠言,酷吏专横,但谷永之义和匡衡之引经,展现了知识渊博、忠肝义胆的精神。又提及南史记述了盛烈之事,雄词之辞,表现了豁达、豪放的气节。
在后半部分,诗人表现了对过往和丈人的怀念之情。以平阴亭为凭依,展望千里,回首百龄,流露出对逝去时光的怀恋。接着以春野、夏天的变化比喻人生起伏,以鱼和萤火虫的比喻,表现了自己在世间的游荡和无奈。最后,诗人以怀抱青春的心情作结,抒发了对自身命运的无奈,同时也展示了对过往时光的深深怀念。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者高适介绍:🔈

高适,字达夫,渤海蓚( tiáo)人。举有道科,释褐封丘尉,不得志,去游河右。哥舒翰表爲左骁卫兵曹、掌书记,进左拾遗,转监察御史。潼关失守,适奔赴行在,擢谏议大夫,节度淮南。李辅国谮之,左授太子少詹事,出爲蜀、彭二州刺史。进成都尹、劒南西川节度使。召爲刑部侍郎,转散骑常侍,封渤海县侯。永泰二年卒,赠礼部尚书,諡曰忠。适喜功名,尚节义,年过五十,始学爲诗。以气质自高,每吟一篇,已爲好事者传诵。开、宝以来,诗人之达者,惟适而已。集二卷,今编四卷。 查看更多>>

高适的诗:

相关诗词:

同李太守北池泛舟宴高平郑太守 (tóng lǐ tài shǒu běi chí fàn zhōu yàn gāo píng zhèng tài shǒu)

朝代:唐    作者: 高适

每揖龚黄事,还陪李郭舟。
云从四岳起,水向百城流。
幽意随登陟,嘉言即献酬。
乃知缝掖贵,今日对诸侯。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

奉酬刘言史宴光风亭 (fèng chóu liú yán shǐ yàn guāng fēng tíng)

朝代:唐    作者: 李翱

闰余春早景沈沈,禊饮风亭恣赏心。
红袖青娥留永夕,汉阴宁肯羡山阴。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

夏日游湖亭 (xià rì yóu hú tíng)

朝代:宋    作者: 孔平仲

漫漫湖水拍堤浮,欲到南亭泛小舟。
平日登临如别境,後来语笑尚中流。
采菱斫鲤皆新美,赌酒围棋自献酬。
对面火云高万丈,谁知此地有清秋。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

同李太守登历下古城员外新亭亭对鹊湖 (tóng lǐ tài shǒu dēng lì xià gǔ chéng yuán wài xīn tíng tíng duì què hú)

朝代:唐    作者: 杜甫

新亭结构罢,隐见清湖阴。
迹籍台观旧,气溟海岳深。
圆荷想自昔,遗堞感至今。
芳宴此时具,哀丝千古心。
主称寿尊客,筵秩宴北林。
不阻蓬荜兴,得兼梁甫吟。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

予求守江阴未得酬昌叔忆江阴见及之作 (yǔ qiú shǒu jiāng yīn wèi dé chóu chāng shū yì jiāng yīn jiàn jí zhī zuò)

朝代:宋    作者: 王安石

黄田港北水如天,万里风樯看贾船。
海外珠犀常入市,人间鱼蟹不论钱。
高亭笑语如昨日,末路尘沙非少年。
强乞一官终未得,只君同病肯相怜。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

送友人住海寺 (sòng yǒu rén zhù hǎi sì)

朝代:宋    作者: 释文珦

海上莲花国,初从太守招。
衣传方石偈,舟泊丈亭潮。
渔子应焚簄,鲛人拟献绡。
他时思旧社,无奈寄书遥。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

洛阳河亭奉酬留守郡公追送 (luò yáng hé tíng fèng chóu liú shǒu jùn gōng zhuī sòng)

朝代:唐    作者: 李逸

离亭饯落晖,腊酒减征衣。
岁晚烟霞重,川寒云树微。
戎装千里至,旧路十年归。
还似汀洲雁,相逢又背飞。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

洛阳河亭奉酬留守羣公追送 (luò yáng hé tíng fèng chóu liú shǒu qún gōng zhuī sòng)

朝代:唐    作者: 李益

离亭饯落晖,腊酒减春衣。
岁晚烟霞重,川寒云树微。
戎装千里至,旧路十年归。
还似汀洲雁,相逢又背飞。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

奉酬 (fèng chóu)

朝代:唐    作者: 刘言史

闰余春早景沈沈,禊饮风亭恣赏心。
红袖青娥留永夕,汉阴宁肯羡山阴。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。

酬送罗朝奉 其二 (chóu sòng luó cháo fèng qí èr)

朝代:宋    作者: 刘攽

老去光阴若电惊,此身已复愧扶行。
归田悔不如元亮,毕娶犹能似尚平。
曩岁荐贤终未效,太音从古竟希声。
最怜闾里人相语,北部威名动帝城。

平仄仄平仄,仄平平仄平。
仄平仄平平,仄仄平平平。
○仄平仄仄,平平平仄平。
仄平仄仄仄,仄仄平平平。
仄仄仄平仄,平平平仄平。
仄平仄○○,仄○平仄○。
仄仄仄平仄,平平仄平○。
平仄仄仄平,平平仄○平。
仄平仄平仄,平仄平平平。
平○仄平仄,仄仄平仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
仄平仄平平,○仄平平平。
平仄仄仄仄,仄平○仄平。
仄平平仄平,仄仄○仄平。
○仄仄平仄,平平平仄平。