yǔ zuò guī yàn tíng wū huá zhōu hòu shí yǒu wǔ nián méi gōng yí lái shǒu shì bāng yīn qǔ yú shī kè yú shí yòu yǐ cháng yùn jiàn jì yīn yǐ dá zhī
予作归鴈亭於滑州後十有五年梅公仪来守是邦因取余诗刻于石又以长韵见寄因以答之 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 欧阳修 (ōu yáng xiū)

风吹城头秋草黄,仰见鸣鴈初南翔。
秋草风吹春复绿,南鴈北飞声肃肃。
城下台边桃李蹊,忆初披荒手植之。
雪消冰解草木动,因记鸿鴈将归时。
尔来十载空遗迹,飞鴈年年自南北。
台倾余址草荒凉,树老无花春寂历。
东州太守诗尤美,组织文章烂如绮。
长篇大句琢方石,一日都城传百纸。
我思古人无不然,慷慨功名垂百年。
沉碑身後念陵谷,把酒泣下悲山川。
一时留赏虽邂逅,後世传之因不朽。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

fēng chuī chéng tóu qiū cǎo huáng , yǎng jiàn míng yàn chū nán xiáng 。
qiū cǎo fēng chuī chūn fù lǜ , nán yàn běi fēi shēng sù sù 。
chéng xià tái biān táo lǐ qī , yì chū pī huāng shǒu zhí zhī 。
xuě xiāo bīng jiě cǎo mù dòng , yīn jì hóng yàn jiāng guī shí 。
ěr lái shí zǎi kōng yí jì , fēi yàn nián nián zì nán běi 。
tái qīng yú zhǐ cǎo huāng liáng , shù lǎo wú huā chūn jì lì 。
dōng zhōu tài shǒu shī yóu měi , zǔ zhī wén zhāng làn rú qǐ 。
cháng piān dà jù zhuó fāng shí , yī rì dōu chéng chuán bǎi zhǐ 。
wǒ sī gǔ rén wú bù rán , kāng kǎi gōng míng chuí bǎi nián 。
chén bēi shēn hòu niàn líng gǔ , bǎ jiǔ qì xià bēi shān chuān 。
yī shí liú shǎng suī xiè hòu , hòu shì chuán zhī yīn bù xiǔ 。

予作歸鴈亭於滑州後十有五年梅公儀來守是邦因取余詩刻于石又以長韻見寄因以答之

—— 歐陽修

風吹城頭秋草黄,仰見鳴鴈初南翔。
秋草風吹春復綠,南鴈北飛聲肅肅。
城下臺邊桃李蹊,憶初披荒手植之。
雪消冰解草木動,因記鴻鴈將歸時。
爾來十載空遺迹,飛鴈年年自南北。
臺傾餘址草荒凉,樹老無花春寂歷。
東州太守詩尤美,組織文章爛如綺。
長篇大句琢方石,一日都城傳百紙。
我思古人無不然,慷慨功名垂百年。
沉碑身後念陵谷,把酒泣下悲山川。
一時留賞雖邂逅,後世傳之因不朽。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

fēng chuī chéng tóu qiū cǎo huáng , yǎng jiàn míng yàn chū nán xiáng 。
qiū cǎo fēng chuī chūn fù lǜ , nán yàn běi fēi shēng sù sù 。
chéng xià tái biān táo lǐ qī , yì chū pī huāng shǒu zhí zhī 。
xuě xiāo bīng jiě cǎo mù dòng , yīn jì hóng yàn jiāng guī shí 。
ěr lái shí zǎi kōng yí jì , fēi yàn nián nián zì nán běi 。
tái qīng yú zhǐ cǎo huāng liáng , shù lǎo wú huā chūn jì lì 。
dōng zhōu tài shǒu shī yóu měi , zǔ zhī wén zhāng làn rú qǐ 。
cháng piān dà jù zhuó fāng shí , yī rì dōu chéng chuán bǎi zhǐ 。
wǒ sī gǔ rén wú bù rán , kāng kǎi gōng míng chuí bǎi nián 。
chén bēi shēn hòu niàn líng gǔ , bǎ jiǔ qì xià bēi shān chuān 。
yī shí liú shǎng suī xiè hòu , hòu shì chuán zhī yīn bù xiǔ 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
风吹城头的秋草变黄了,抬头看见鸣雁初南飞。
秋草被风吹拂,春天又重现了绿色。南方的雁儿北飞,发出肃肃的声音。
城下的台边有桃李树林,我记得最初是亲手在荒地上种下的。
雪融化,冰解冻,草木开始有了动静,因为我记得雁儿将要归来的时候。
十年过去了,只留下空荡荡的遗迹,飞雁年年自南向北迁徙。
倾斜的台基上还有残留的荒凉,树木老去无花,春天寂寥而过去。
东州太守的诗尤其美丽,他的文章组织得像锦绣一样。
长篇大句磨得像方石,一天之内城里就传遍了百张纸。
我想到了古人无不如此,豪情壮志流传百年。
我站在沉重的碑石身后,思念着陵谷,把酒泪流下,为山川之悲哀。
留下的赏赐虽然只是短暂的相遇,但后世传颂它们因为它们是永恒的。

赏析:
这首诗《予作归鴈亭於滑州後十有五年梅公仪来守是邦因取余诗刻于石又以长韵见寄因以答之》是宋代文学家欧阳修创作的。这首诗以古诗的形式,展现了欧阳修对时光流转、人事如梦的感慨,以及对友人梅公仪的怀念之情。
诗中通过城头秋草黄、鸣鴈南翔的描写,表现了秋天的景色,以及候鸟南飞的场景,这些意象充满了时光流转和岁月变迁的感觉。同时,诗人回忆起过去自己在城下台边种植桃李的情景,再现了那个已经逝去的时光。
在诗的后半部分,诗人讲述了城台的衰老、风雪的冲刷,以及自己心头的感慨。他提到了东州太守的诗才,认为其文章如绮丽之物,赞美其雄才大略。最后,诗人表达了对古人的敬仰,以及对人生命运的深刻思考。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者欧阳修介绍:🔈

欧阳修(一○○七~一○七二),字永叔,号醉翁,晚又号六一居士,卢陵(今江西吉安)人。仁宗天圣八年(一○三○)进士,初仕西京留守推官。景佑元年(一○三四),召试学士院,充馆阁校勘。三年,因范仲淹事切责谏官高若讷,降爲峡州夷陵令。四年,移乾德令。宝元二年(一○三九),迁武成军判官。康定元年(一○四○),复馆阁校勘。庆历三年(一○四三),知谏院,擢同修起居注,知制诰。四年,爲河北都转运使。五年,庆历新政失败,因力爲新政主持者范仲淹、韩琦、杜衍等申辩,贬知滁州,徙扬州、颍州。至和元年(一○五四),权知开封府。五年,拜枢密副使。六年,进参知政事。英宗治平四年(一○六七),罢爲观文殿学士,转刑部尚书知亳州... 查看更多>>

欧阳修的诗:

欧阳修的词:

  • 西湖念语

    昔者王子猷之爱竹,造门不问于主人,陶...

  • 采桑子

    轻舟短棹西湖好,绿水逶迤。芳草长堤。...

  • 采桑子

    春深雨过西湖好,百卉争妍。蝶乱蜂喧。...

  • 采桑子

    画船载酒西湖好,急管繁弦。玉盏催传。...

  • 采桑子

    群芳过後西湖好,狼籍残红。飞絮。垂柳...

  • 采桑子

    何人解赏西湖好,佳景无时。飞盖相追。...

  • 采桑子

    清明上巳西湖好,满目繁华。争道谁家。...

  • 采桑子

    荷花开後西湖好,载酒来时。不用旌旗。...

  • 采桑子

    天容水色西湖好,云物俱鲜。鸥鹭闲眠。...

  • 采桑子

    残霞夕照西湖好,花坞苹汀。十顷波平。...

  • 欧阳修宋词全集>>

相关诗词:

韩廷玉筑亭於官舍之旁园中故多梅会有飞雪予因题其扁曰梅雪盖取少陵诗语而刘公贡父送刘长官掌广西机宜尝用此事有雪片梅花五岭春之句今廷玉适为此官于以名亭抑其宜也亭边花木多吾弟定叟旧植故予首章及之 其二 (hán tíng yù zhù tíng wū guān shè zhī páng yuán zhōng gù duō méi huì yǒu fēi xuě yǔ yīn tí qí biǎn yuē méi xuě gài qǔ shǎo líng shī yǔ ér liú gōng gòng fù sòng liú zhǎng guān zhǎng guǎng xī jī yí cháng yòng cǐ shì yǒu xuě piàn méi huā wǔ lǐng chūn zhī jù jīn tíng yù shì wèi cǐ guān yú yǐ míng tíng yì qí yí yě tíng biān huā mù duō wú dì dìng sǒu jiù zhí gù yǔ shǒu zhāng jí zhī qí èr)

朝代:宋    作者: 张栻

南州要是梅开早,北客巡檐偏眼明。
一夜飞花来点缀,新亭而复得佳名。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

梅亭盖旧太守徐公禋所作传者谓公得庾岭梅移种於此故创斯亭余来相距未六十年曩日之梅已无复有感时追往因取野梅环植之仍赋二绝 其二 (méi tíng gài jiù tài shǒu xú gōng yīn suǒ zuò chuán zhě wèi gōng dé yǔ lǐng méi yí zhòng wū cǐ gù chuàng sī tíng yú lái xiāng jù wèi liù shí nián nǎng rì zhī méi yǐ wú fù yǒu gǎn shí zhuī wǎng yīn qǔ yě méi huán zhí zhī réng fù èr jué qí èr)

朝代:宋    作者: 吴芾

种梅我始效徐公,已觉幽香鼻观通。
寄语後人无剪伐,要令凋郡识春风。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

杨时可作十诗以寄河间诗之所及非吾僚则吾友也因悉次其韵以和之又以其所以赠我者复赠时可作还字韵 其八 (yáng shí kě zuò shí shī yǐ jì hé jiān shī zhī suǒ jí fēi wú liáo zé wú yǒu yě yīn xī cì qí yùn yǐ hé zhī yòu yǐ qí suǒ yǐ zèng wǒ zhě fù zèng shí kě zuò huán zì yùn qí bā)

朝代:宋    作者: 赵鼎臣

俗儒守一编,贱目则贵耳。
不识古人书,岂识天下士。
君看李长吉,可但州县已。
异时凤来仪,故自阿阁起。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

登仕郎张武来求一言因记衰顔就以勉之 (dēng shì láng zhāng wǔ lái qiú yī yán yīn jì shuāi yán jiù yǐ miǎn zhī)

朝代:宋    作者: 周必大

德人之容,如玉其温。
参前倚衡,以瞻以仪。
我愧于是,将焉取斯。
所贵者三,归有余师。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

梅亭盖旧太守徐公禋所作传者谓公得庾岭梅移种於此故创斯亭余来相距未六十年曩日之梅已无复有感时追往因取野梅环植之仍赋二绝 其一 (méi tíng gài jiù tài shǒu xú gōng yīn suǒ zuò chuán zhě wèi gōng dé yǔ lǐng méi yí zhòng wū cǐ gù chuàng sī tíng yú lái xiāng jù wèi liù shí nián nǎng rì zhī méi yǐ wú fù yǒu gǎn shí zhuī wǎng yīn qǔ yě méi huán zhí zhī réng fù èr jué qí yī)

朝代:宋    作者: 吴芾

已无庾岭旧时梅,但见梅亭向水开。
遐想风流犹彷佛,更将梅绕四檐栽。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

韩廷玉筑亭於官舍之旁园中故多梅会有飞雪予因题其扁曰梅雪盖取少陵诗语而刘公贡父送刘长官掌广西机宜尝用此事有雪片梅花五岭春之句今廷玉适为此官于以名亭抑其宜也亭边花木多吾弟定叟旧植故予首章及之 其三 (hán tíng yù zhù tíng wū guān shè zhī páng yuán zhōng gù duō méi huì yǒu fēi xuě yǔ yīn tí qí biǎn yuē méi xuě gài qǔ shǎo líng shī yǔ ér liú gōng gòng fù sòng liú zhǎng guān zhǎng guǎng xī jī yí cháng yòng cǐ shì yǒu xuě piàn méi huā wǔ lǐng chūn zhī jù jīn tíng yù shì wèi cǐ guān yú yǐ míng tíng yì qí yí yě tíng biān huā mù duō wú dì dìng sǒu jiù zhí gù yǔ shǒu zhāng jí zhī qí sān)

朝代:宋    作者: 张栻

眼底风光正自佳,滞留何必叹天涯。
日长况是文书省,且与闲吟对落花。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

绿阴亭自唐时有之到今五百年卢肇二三公题诗之後吟声寂寂久矣亭前古木不存绿阴之名殆成虚设今诗人李贾友山作尉于此实居此亭公事之暇与江山风景应接境因人胜见於吟笔多矣友人石屏戴复古访之相与周旋于亭上题四绝句以记 (lǜ yīn tíng zì táng shí yǒu zhī dào jīn wǔ bǎi nián lú zhào èr sān gōng tí shī zhī hòu yín shēng jì jì jiǔ yǐ tíng qián gǔ mù bù cún lǜ yīn zhī míng dài chéng xū shè jīn shī rén lǐ jiǎ yǒu shān zuò wèi yú cǐ shí jū cǐ tíng gōng shì zhī xiá yǔ jiāng shān fēng jǐng yìng jiē jìng yīn rén shèng jiàn wū yín bǐ duō yǐ yǒu rén shí píng dài fù gǔ fǎng zhī xiāng yǔ zhōu xuán yú tíng shàng tí sì jué jù yǐ jì)

朝代:宋    作者: 戴复古

五百年前作此亭,亭前古木绿阴清。
而今古木无存者,頼有新亭系旧名。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

故人谢师厚刻唐贤淳于先生墓诗于善谑驿系语其後刻石後二年师厚去世明年余过善谑驿读诗悲之因作淳于墓诗又题二韵追悼师厚平生忘形善谑莫逆惟师厚为然也 (gù rén xiè shī hòu kè táng xián chún yú xiān shēng mù shī yú shàn xuè yì xì yǔ qí hòu kè shí hòu èr nián shī hòu qù shì míng nián yú guò shàn xuè yì dú shī bēi zhī yīn zuò chún yú mù shī yòu tí èr yùn zhuī dào shī hòu píng shēng wàng xíng shàn xuè mò nì wéi shī hòu wèi rán yě)

朝代:宋    作者: 刘攽

故人坟宿草,翰墨想遗风。
善谑知君意,何伤睿武公。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

绿阴亭自唐时有之到今五百年卢肇二三公题诗之後吟声寂寂久矣亭前古木不存绿阴之名殆成虚设今诗人李贾友山作尉于此实居此亭公事之暇与江山风景应接境因人胜见於吟笔多矣友人石屏戴复古访之相与周旋于亭上题四绝句以记 (lǜ yīn tíng zì táng shí yǒu zhī dào jīn wǔ bǎi nián lú zhào èr sān gōng tí shī zhī hòu yín shēng jì jì jiǔ yǐ tíng qián gǔ mù bù cún lǜ yīn zhī míng dài chéng xū shè jīn shī rén lǐ jiǎ yǒu shān zuò wèi yú cǐ shí jū cǐ tíng gōng shì zhī xiá yǔ jiāng shān fēng jǐng yìng jiē jìng yīn rén shèng jiàn wū yín bǐ duō yǐ yǒu rén shí píng dài fù gǔ fǎng zhī xiāng yǔ zhōu xuán yú tíng shàng tí sì jué jù yǐ jì)

朝代:宋    作者: 戴复古

远山横碧一溪清,白鸟飞边落照明。
吏散庭阶一无事,绿阴亭上又诗成。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。

丹阳子高得逸少瘗鹤铭于焦山之下及梁唐诸贤四石刻共作一亭以宝墨名之集贤伯镇为之作记远来求诗因作长句以寄 (dān yáng zǐ gāo dé yì shǎo yì hè míng yú jiāo shān zhī xià jí liáng táng zhū xián sì shí kè gòng zuò yī tíng yǐ bǎo mò míng zhī jí xián bǎi zhèn wèi zhī zuò jì yuǎn lái qiú shī yīn zuò cháng jù yǐ jì)

朝代:宋    作者: 苏舜钦

山阴不见换鹅经,京口今存瘗鹤铭。
萧洒集仙来作记,风流太守为开亭。
两篇玉蕊尘初涤,四体银钩藓尚青。
我久临池无所得,愿观遗法快沈冥。

平○平平平仄平,仄仄平仄平平平。
平仄平○平仄仄,平仄仄平平仄仄。
平仄平平平仄平,仄平平平仄仄平。
仄平平仄仄仄仄,平仄平仄○平平。
仄平仄仄○○仄,平仄平平仄平仄。
平平平仄仄平平,仄仄平平平仄仄。
平平仄仄平平仄,仄仄平平仄○仄。
○平仄仄仄平仄,仄仄平平○仄仄。
仄○仄平平仄平,仄仄平平平仄平。
平平平仄仄平仄,仄仄仄仄平平平。
仄平○仄平仄仄,仄仄○平平仄仄。