tóng qún gōng qiū dēng qín tái
同羣公秋登琴台 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 高适 (gāo shì)

古迹使人感,琴台空寂寥。
静然顾遗尘,千载如昨朝。
临眺自兹始,羣贤久相邀。
德与形神高,孰知天地遥。
四时何倏忽,六月鸣秋蜩。
万象归白帝,平川横赤霄。
犹是对夏伏,几时有凉飙。
燕雀满檐楹,鸿鹄抟扶摇。
物性各自得,我心在渔樵。
兀然还复醉,尚握尊中瓢。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

gǔ jì shǐ rén gǎn , qín tái kōng jì liáo 。
jìng rán gù yí chén , qiān zǎi rú zuó cháo 。
lín tiào zì zī shǐ , qún xián jiǔ xiāng yāo 。
dé yǔ xíng shén gāo , shú zhī tiān dì yáo 。
sì shí hé shū hū , liù yuè míng qiū tiáo 。
wàn xiàng guī bái dì , píng chuān héng chì xiāo 。
yóu shì duì xià fú , jǐ shí yǒu liáng biāo 。
yàn què mǎn yán yíng , hóng hú tuán fú yáo 。
wù xìng gè zì dé , wǒ xīn zài yú qiáo 。
wù rán huán fù zuì , shàng wò zūn zhōng piáo 。

同羣公秋登琴臺

—— 高適

古跡使人感,琴臺空寂寥。
靜然顧遺塵,千載如昨朝。
臨眺自茲始,羣賢久相邀。
德與形神高,孰知天地遙。
四時何倏忽,六月鳴秋蜩。
萬象歸白帝,平川橫赤霄。
猶是對夏伏,幾時有涼飆。
燕雀滿簷楹,鴻鵠摶扶搖。
物性各自得,我心在漁樵。
兀然還復醉,尚握尊中瓢。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

gǔ jì shǐ rén gǎn , qín tái kōng jì liáo 。
jìng rán gù yí chén , qiān zǎi rú zuó cháo 。
lín tiào zì zī shǐ , qún xián jiǔ xiāng yāo 。
dé yǔ xíng shén gāo , shú zhī tiān dì yáo 。
sì shí hé shū hū , liù yuè míng qiū tiáo 。
wàn xiàng guī bái dì , píng chuān héng chì xiāo 。
yóu shì duì xià fú , jǐ shí yǒu liáng biāo 。
yàn què mǎn yán yíng , hóng hú tuán fú yáo 。
wù xìng gè zì dé , wǒ xīn zài yú qiáo 。
wù rán huán fù zuì , shàng wò zūn zhōng piáo 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
古迹让人感慨,琴台空寂寥。
静静地看着过去的尘埃,千年过去就像昨天。
从这里开始眺望,许多贤人长久相聚。
德行与气质崇高,谁知道天地的遥远。
四季变幻迅速,六月里蝉鸣如秋。
万象都回归到白帝山,平川横跨红霞。
依然是夏日的炎热,何时才会有凉爽的微风。
燕雀满满地栖息在檐楹上,雄鹿飞扬着翅膀。
每样事物都各自得到它们所需要的,而我心却在打渔劈柴。
我依然陶醉其中,手中仍然握着酒瓢。

赏析:这首诗《同羣公秋登琴台》是唐代诗人高适创作的一首诗歌,表现了诗人登上琴台山,感受到历史古迹的沉淀和自然景色的壮丽,以及诗人在这里与友人欢聚、品味人生的情感。整首诗描写了诗人登上琴台山的情景,以及诗人内心的感慨和思考。
首先,诗人通过古迹的描述,表现出琴台的空旷寂寥,似乎时间已经过去了千载,但琴台仍然静静地存在着,给人一种历史悠久的感觉。这种时间的流逝与琴台的静谧形成鲜明的对比,强调了历史的厚重感。
接着,诗人提到自己站在琴台山上,这里曾经是群贤相聚之地,暗示了历史上的文化盛景。诗人的言辞中透露着对历史的尊敬和向往,他在此处仿佛能够感受到千百年来群贤辈出的历史氛围。
诗中还反映了诗人对自然的感受。诗人描写了四时变化和秋天的景象,以及平川和红霄的壮丽景色,通过自然景色的描写,表现了诗人对大自然的热爱和敬仰。
最后,诗人表达了对人生的思考,强调了物我两忘的境界。他说物性各自得,我心在渔樵,意味着万物各自安享自己的本性,而他自己的心却在追求宁静和自由。整首诗以此为结尾,强调了诗人的豁达和追求。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者高适介绍:🔈

高适,字达夫,渤海蓚( tiáo)人。举有道科,释褐封丘尉,不得志,去游河右。哥舒翰表爲左骁卫兵曹、掌书记,进左拾遗,转监察御史。潼关失守,适奔赴行在,擢谏议大夫,节度淮南。李辅国谮之,左授太子少詹事,出爲蜀、彭二州刺史。进成都尹、劒南西川节度使。召爲刑部侍郎,转散骑常侍,封渤海县侯。永泰二年卒,赠礼部尚书,諡曰忠。适喜功名,尚节义,年过五十,始学爲诗。以气质自高,每吟一篇,已爲好事者传诵。开、宝以来,诗人之达者,惟适而已。集二卷,今编四卷。 查看更多>>

高适的诗:

相关诗词:

宓公琴台诗三首 一 (mì gōng qín tái shī sān shǒu yī)

朝代:唐    作者: 高适

宓子昔为政,鸣琴登此台。
琴和人亦闲,千载称其才。
临眺忽凄怆,人琴安在哉?悠悠此天壤,唯有颂声来。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

司马相如琴台 (sī mǎ xiāng rú qín tái)

朝代:唐    作者: 岑参

相如琴台古,人去台亦空。
台上寒萧条,至今多悲风。
荒台汉时月,色与旧时同。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

夜登天王台 (yè dēng tiān wáng tái)

朝代:宋    作者: 王安中

月色熔银烂不收,萧然风露欲中秋。
天河澄淡星芒小,云海溟蒙夜气浮。
台影迥无羣木碍,琴声清入素商流。
高吟此地容吾知,长啸西山想独游。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

泾县琴台 (jīng xiàn qín tái)

朝代:宋    作者: 汪梦斗

石台突兀倚晴空,一带春江泻玉虹。
千古佳名唤行客,骑鱼何处访琴公。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

和段相公登武担寺西台 (hé duàn xiàng gong dēng wǔ dān sì xī tái)

朝代:唐    作者: 温会

桑台烟树中,台榭造云空。
眺听逢秋兴,篇辞变国风。
坐愁高鸟起,笑指远人同。
始愧才情薄,跻攀继韵穷。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

琼台 (qióng tái)

朝代:宋    作者: 赵拚

台岭周回八百里,琼台中立许谁登。
宵分疑有羣仙集,月白风清最上层。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

题画卷後六言二首 鸣琴召鹤图 (tí huà juàn hòu liù yán èr shǒu míng qín zhào hè tú)

朝代:宋    作者: 贺铸

结茅百尺荒台,杖藜一径莓苔。
谢绝鸡羣老鹤,不应端为琴来。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

僧慧僧利同往南山 (sēng huì sēng lì tóng wǎng nán shān)

朝代:宋    作者: 陈师道

骥騄同羣鸿雁行,登临端为作重阳。
南台二谢风流绝,准拟归来古锦囊。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

琴台 (qín tái)

朝代:宋    作者: 汪元量

文园多病厌文君,恨入金徽不忍闻。
寂寞高台留古迹,来牛去马自成羣。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。

白云庄四首 晚望台 (bái yún zhuāng sì shǒu wǎn wàng tái)

朝代:宋    作者: 柴望

治圃我依浮石滩,筑台君占白云山。
三秋一日登临外,百里同风咫尺间。
峯黛阴晴常黯黯,溜琴朝夕自潺潺。
休官谁道何曾见,林下如今两处闲。

仄仄仄平仄,平平○仄平。
仄平仄○平,平仄○仄平。
○仄仄平仄,平平仄○平。
仄仄平平平,仄平平仄平。
仄平平仄仄,仄仄平平平。
仄仄平仄仄,平平○仄平。
○仄仄仄仄,仄平仄平平。
○仄仄平平,平仄平平○。
仄仄仄仄仄,仄平仄平平。
仄平平仄仄,仄仄平○平。