tīng dào rén ān gōng qín
听道人谙公琴 🔈

朝代:宋 (sòng)    作者: 释德洪 (shì dé hóng)

道人貌癯骨藏年,漆瞳照人方而渊。
家住湘山湘水边,气清日应嚼芳鲜。
罗浮饭石性所在,定林饮涧老更坚。
子其徒欤宁果然,抱琴过我亦自贤。
玉徽按抑朱丝弦,借弦为舌传语言。
谁家恩怨余妬怜,绮窗莺燕春风颠。
颠风盘空搅苍烟,萧萧吹鬓人未眠。
清都绦阙断世缘,骨飞不到梦所传。
秦筝心知是响泉,置之髯须一笑掀。
蘂珠三叠舞胎仙,坐令遗世如蜕蝉。
何年醉骑紫云去,此琴枵然成弃捐。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

dào rén mào qú gǔ cáng nián , qī tóng zhào rén fāng ér yuān 。
jiā zhù xiāng shān xiāng shuǐ biān , qì qīng rì yìng jiáo fāng xiān 。
luó fú fàn shí xìng suǒ zài , dìng lín yǐn jiàn lǎo gèng jiān 。
zǐ qí tú yú níng guǒ rán , bào qín guò wǒ yì zì xián 。
yù huī àn yì zhū sī xián , jiè xián wèi shé chuán yǔ yán 。
shuí jiā ēn yuàn yú dù lián , qǐ chuāng yīng yàn chūn fēng diān 。
diān fēng pán kōng jiǎo cāng yān , xiāo xiāo chuī bìn rén wèi mián 。
qīng dōu tāo quē duàn shì yuán , gǔ fēi bù dào mèng suǒ chuán 。
qín zhēng xīn zhī shì xiǎng quán , zhì zhī rán xū yī xiào xiān 。
ruǐ zhū sān dié wǔ tāi xiān , zuò lìng yí shì rú tuì chán 。
hé nián zuì qí zǐ yún qù , cǐ qín xiāo rán chéng qì juān 。

  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
道士相貌瘦弱,体骨隐匿岁月,墨黑的瞳孔照人时显深渊的神秘。
他家住在湘山湘水边,气质清雅,日常应该常常品尝鲜美的食物。
在罗浮山吃石头就是他的本性所在,喝着山中涧水,年岁渐长而更加坚韧。
你说他的弟子是否果然有如此德行?他抱着琴来到我这里,也显得非常聪明优秀。
玉徽按住红丝弦,借弦就像舌头传递语言一样。
不知道是哪家的情怨让他有些妒忌怜悯,那锦绣窗户中的莺和燕在春风中翩跹飞舞。
狂风翻滚着空中的苍烟,萧萧吹乱了人的发鬓,使人无法安眠。
清都绦阙(帝王的宫殿)断绝了世缘,即使骨魂飞腾也无法到达梦中所传达的地方。
秦筝心知其中隐含着响泉的音韵,他把琴置在髯须上,笑着掀动琴弦。
蘂珠三层叠舞成仙,只坐在那里,使人如同蜕变的蝉一样遗世。
不知道何年他会醉骑着紫云飞去,如今这琴却被冷落弃捐。

全文总结:这篇古文描写了一个貌似道士的人物,他住在湘山湘水边,风采独特,平日里似乎过着隐居的生活。他善于弹琴,所弹之曲传达着深意。他家住罗浮山,以吃石头为食,喝涧水为酒,岁月渐长,坚韧不拔。他的弟子似乎也颇有才华。整篇古文以简练的语言描绘了这位道士的生活和品性,并以一句“此琴枵然成弃捐”表现了他对琴的冷落态度,流露出些许遗憾。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者释德洪介绍:🔈

释德洪(一○七一~一一二八),一名惠洪,号觉范,筠州新昌(今江西宜丰)人。俗姓喻。年十四,父母双成,依三峰靘禅师爲童子。哲宗元佑四年(一○八九),试经於东京天王寺,冒惠洪名得度爲僧。四年後南归,依真净禅师於庐山归宗寺,随真净迁洪州石门。二十九岁始,游方东吴、衡山、金陵等地,住金陵清凉寺。冒名剃度事发,入狱一年,勒令还俗。後至东京,入丞相张商英、枢密郭天信门下,再得度,赐名宝觉圆明禅师。徽宗政和元年(一一一一),张、郭贬黜,亦受牵连,发配朱崖军(今海南三亚)。三年,得释。四年,返筠州,馆於荷塘寺。後又被诬以张怀素党系留南昌狱百余日,遇赦,归湘上南台。高宗建炎二年卒,年五十八。德洪工书善画,尤擅绘... 查看更多>>

释德洪的诗:

相关诗词:

(jù)

朝代:宋    作者: 张公裕

马谙旧路行来滑,琴遇知音尚不弹。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

听盛道人琴 其二 (tīng shèng dào rén qín qí èr)

朝代:宋    作者: 释道潜

有客浮游不定家,玉琴三尺当生涯。
从来正始无人会,掉首高歌乌帽斜。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

抒情 哲理

听曹道士弹琴二首 其一 (tīng cáo dào shì tán qín èr shǒu qí yī)

朝代:宋    作者: 谢薖

淡泊彩弦谁与听,试开尘匣写幽情。
琴中自有无穷怨,弹出离骚意外声。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

为简公约赋素琴堂 (wèi jiǎn gōng yuē fù sù qín táng)

朝代:宋    作者: 郏侨

素琴之堂虚且清,素琴之韵沦杳冥。
神闲意定默自鸣,宫商不动谁与听。
堂中道人骨不俗,貌庞形端顔莹玉。
我尝见之醒心目,宁必丝桐弦断续。
呜乎靖节已死不复闻,成亏相半疑昭文。
阮手锺耳相吐吞,素琴之道讵可论。
道人道人听我语,纷纷世俗谁师古。
金徽玉轸方步武,虚堂榜名无自苦。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

上灵洞栖真寺听琴赠立公 (shàng líng dòng qī zhēn sì tīng qín zèng lì gōng)

朝代:宋    作者: 金履详

为访高人入山去,迢迢山路不知劳。
此身已到山高处,更听琴声山更高。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

听琴 (tīng qín)

朝代:宋    作者: 宋伯仁

静夜听鸣琴,秋风动幽谷。
何为锺子期,千古无人续。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

听盛道人琴 其一 (tīng shèng dào rén qín qí yī)

朝代:宋    作者: 释道潜

阴云收雨阁曾檐,寂寂西风不动帘。
烧尽夜堂红蜡炬,高山流水听无厌。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

见美人闻琴不听 (jiàn měi rén wén qín bù tīng)

朝代:唐    作者: 李播

洛浦风流雪,阳台朝暮云。
闻琴不肯听,似妒卓文君。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

听磵泉琴次赵丞韵 (tīng jiàn quán qín cì zhào chéng yùn)

朝代:宋    作者: 杨公远

来谒磵泉琴,都忘利与名。
初闻心地爽,饱听耳根清。
三峡流波势,九臯鸣鹤声。
更期明月夜,共此畅幽情。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。

河口逢江州朱道士因听琴 (hé kǒu féng jiāng zhōu zhū dào shì yīn tīng qín)

朝代:唐    作者: 卢纶

庐山道士夜携琴,映月相逢辨语音。
引坐霜中弹一弄,满船商客有归心。

仄平仄平仄○平,仄平仄平平平平。
平仄平平平仄平,仄平仄○仄平○。
平平仄仄仄仄仄,仄平仄仄仄○平。
仄○平仄平仄平,仄平○仄仄仄平。
仄平仄仄平平平,仄平平仄○仄平。
平平平仄平仄平,仄平平○平平平。
平平平○仄○平,平平○仄平仄平。
平平仄仄仄仄○,仄平仄仄仄仄○。
平平平平仄仄平,仄平平平仄仄平。
仄平○仄仄平平,仄仄○仄○仄平。
平平仄○仄平仄,仄平平平平仄平。